Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 272: Chương 272: Là tự cô chặn đường sống của mình




Thư ký Đinh một câu lại tiếp một câu, tôi chỉ nghe cô ta nói.

Cho đến khi nhân viên phục vụ mang bò bít tết lên, lúc này tôi mới ngồi ngay ngắn lại, một tay cầm dao, một tay cầm dĩa, cắt từng miếng thịt bò đặt vào trong miệng, từ từ thong thả nhai.

“Cô thế này là thái độ gì?” Thư ký Đinh lại một lần nữa đập “bụp” lên trên bàn.

Tôi nhìn thấy chiếc đĩa đựng thịt bò nảy lên một chút, lại phát ra tiếng “keng”.

Người tôi hơi ngả về phía sau, hai mắt ngước lên nhìn cô ta: “Thư ký Đinh, cô thế này là có ý gì?”

“Tôi hỏi cô có thái độ gì?” Cô ta khẽ gào lên.

“Không phải là cô mời tôi ăn cơm sao?” Tôi nhìn miếng bò bít tết trên bàn: “Không phải là tiếc rồi đó chứ?”

Tôi để dao dĩa xuống, nói một cách rất vô tội: “Nếu cô tiếc, có thể nói thẳng, tôi có thể không ăn.”

“Khương Kha! Cô bớt tỏ vẻ ở đây đi!”

“Tỏ vẻ?” Tôi cười: “Thư ký Đinh, cô thế này là vu oan cho tôi rồi. Tôi đã nghe cô nói nhiều lời chửi bới tôi như thế rồi, tôi không phản bác lại một câu, không cãi lại, sao có thể là tỏ vẻ? Nói thật, công việc làm thư ký của tổng giám đốc Trác thật sự rất mệt, tôi chỉ muốn ăn bữa cơm thật ngon miệng.”

Tôi nhìn cô ta, lúc này khoảng cách giữa hai người khá gần, tôi nhìn thấy bọng mắt xanh ở mí mắt dưới của cô ta, đó là dấu vết của sự già nua ngay cả phấn của không che đi nổi.

Chợt cảm thấy cô ta thật đáng thương.

Tôi rũ mắt xuống: “Thư ký Đinh, cô hà tất phải như vậy chứ? Làm khó tôi thật sự có thể khiến cô vui vẻ sao?”

Trong khoảnh khắc này, tuy rằng tôi không nhìn thẳng vào cô ta, nhưng tôi có thể cảm nhận được, khí thế của cô ta đã yếu đi một chút, cả người giãn ra.

Cô ta không lên tiếng, tôi khẽ thở dài: “Tôi nhớ rằng cô đã kết hôn rồi, cũng đã có con. Một năm này, rất nhiều hành động của cô khiến tôi rất không hiểu, cho dù cô có đuổi tôi ra khỏi công ty, thì cô được gì chứ?”

Tôi dừng lại một chút, tiếp tục: “Thăng chức? Tăng lương? Hay là có được người đàn ông cô tìm kiếm trong mơ?”

“Có vẻ như đều không phải.” Tôi nói: “Nếu đã đều không phải, cô cớ gì phải làm những chuyện hại người hại mình? Đến cuối cùng, ngay cả người đàn ông cô thích cũng chán ghét cô.”

“Cô đang đắc ý?” Giọng nói của cô ta lại trở nên sắc bén.

“Tôi không đắc ý.” Tôi rất bình tĩnh nhìn cô ta: “Tôi từ nhân viên quản lý môi giới bộ phận kế hoạch đến thư ký chủ tịch, từ một sinh viên tốt nghiệp đại học ngành tiếng trung chuyện gì cũng không hiểu, đến bây giờ kinh tế học, kinh doanh học, thống kê học, thậm chí ngay cả công trình thổ mộc, pháp luật cũng phải học. Khi tôi ngồi vào vị trí cô đã từng ngồi, tôi mới biết cô giỏi biết bao nhiêu.”

“Trưởng phòng Thích nói, cái vị trí đó của cô, không phải người thường có thể ngồi, thư ký chủ tịch công ty chúng ta cùng một cấp bậc với trợ lý chủ tịch của những công ty khác. Ở công ty chúng ta nếu có thể làm tốt vị trí thư ký chủ tịch, đi công ty khác cũng sẽ có vị trí cao thỏa đáng.”

“Tôi còn nhớ khi tôi rời khỏi bộ phận kế hoạch, trưởng phòng Thích nói, mang theo công việc ở phòng kế hoạch của tôi đi, bởi vì anh ta chắc chắn, tôi không qua được thời gian thử việc.”

“Sau đó, tôi ngồi trên ghế văn phòng cô đã từng ngồi, thư ký Tống giao cho tôi từng hạng mục công việc của cô. Anh ta nói, anh ta miễn cưỡng mới có thể làm được, chỉ có một phần ba đơn giản nhất đó, nhưng một phần ba này đã tiêu tốn 70% sức lực của anh ta. Hai phần ba còn lại, cho dù cho anh ta thêm một bộ não nữa, anh ta cũng làm không nổi.”

“Còn cả tổng giám đốc Trác, anh ấy mỗi lần nhắc đến cô đều sẽ nói cô rất có năng lực, nói cô rất chuyên nghiệp…”

Khi nói những lời này, tôi luôn nhìn vào cô ta, tôi nhìn thấy rõ ràng sự thay đổi trong biểu cảm của cô ta, từ sự phách lối, tức giận, thậm chí mất kiềm chế lúc ban đầu, càng về sau càng yếu ớt.

“Anh ấy thật sự nói như vậy?” Cô ta hỏi.

“Hà cớ gì tôi phải lừa cô chứ?” Tôi lại lần nữa cầm dao dĩa lên: “Tổng giám đốc Trác luôn rất tán dương yêu thích cô, nói lời không dễ nghe, là tự cô chặn đường sống của mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.