Xe buýt bên ngoài trường lúc nào cũng đông người như vậy, tôi đeo balô phía trước ngực, chật vật chen lên trên, rồi ôm chặt lấy chiếc cặp.
Mặc dù tuyến xe buýt này rất đông sinh viên, nhưng kẻ cắp cũng không ít.
Sau khi đi qua 5 trạm dừng tôi mới xuống xe, tới trung tâm thương mại như đã hẹn trước, đứng chờ bên đường, tôi thấy anh đi từ hướng trung tâm thành phố tới, khi đến nơi, liếc mắt liền nhìn thấy tôi.
Tôi nhìn đồng hồ, còn hơn mười phút nữa mới 6 giờ.
Ông chủ Trác cũng là một người rất đúng giờ, hiện tại là 5:55, con xe Land Rover của anh dừng ngay trước mặt tôi, một chiếc xe quen thuộc, biển số xe cũng quen thuộc, tôi mở cửa xe liền ngồi vào trong.
Hôm nay trông anh ăn mặc rất nhã nhặn, một chiếc áo sơ mi và đeo một cặp mắt kiếng.
Trác... Tôi mở miệng mới nói được một chữ, chợt dừng lại, nhướng mày hỏi anh: Anh thích em gọi anh là gì?
Tùy em. Anh cười.
Lúc anh nghiêng đầu nhìn tôi, tôi thấy ánh mắt của anh ngừng hai giây trên đôi môi của tôi, yết hầu hơi chuyển động lên xuống, sau khi thu hồi ánh mắt, anh thuần thục gạt cần số, liền lái xe hòa vào dòng xe đông đúc trên đường.
Chú Trác, anh Trác, ông chủ Trác, Trác tiên sinh, hoặc là... Khóe môi của anh hơi hơi nhếch lên: Trác Nguy, đều được. Anh tên là Trác Nguy, Nguy trong nguy nga, hình như trước giờ anh chưa từng nói cho em biết tên của anh thì phải.
Vâng. Tôi nói.
Giống như mấy lần trước, tôi lên xe liền ngồi ngắm anh, dường như có nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Tại sao em cứ nhìn anh như vậy? Anh hỏi.
Đẹp. Tôi không cần nghĩ ngợi liền nói.
Anh già cả rồi, có cái gì mà đẹp? Anh cười, Trong trường học của em chẳng phải có rất nhiều cậu trai đẹp sao.
Không, em vẫn thích anh. Đây chính là lợi ích của tuổi trẻ, có thể thoải mái bày tỏ tình cảm của mình: Em đã từng nói với anh, em thích người đàn ông trưởng thành, có kinh nghiệm bao giờ chưa?
Chưa, nhưng anh có thể đoán được. Anh nói: Những người con gái thông minh, đều thích những người đàn ông trưởng thành. Nữ sinh thường có suy nghĩ chín chắn hơn các bạn nam sinh, có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy những bạn nam sinh cùng tuổi hơi...
Anh chưa kịp nói câu phía sau, tôi đã thốt ra hai chữ: Trẻ con!
Anh lập tức bật cười, nụ cười vô cùng sung sướng.
Anh cười cái gì vậy? Tôi hỏi.
Tự nhiên anh nhớ tới con trai của anh. Anh nói: Tuổi nó cũng xấp xỉ tuổi em, nếu nó biết có một người con gái cùng tuổi nhận xét bọn nó trẻ con, chắc sẽ nổi khùng lên mất.
Không phải tất cả các nam sinh đều trẻ con, anh Trác ưu tú như vậy, con trai anh nhất định cũng rất xuất sắc. Tôi nịnh hót nói.
Quả thật nó cũng rất giỏi. Ông chủ Trác nói, giọng nói vô cùng hài lòng: Từ nhỏ đến lớn, nó rất ít khi để cho anh phải bận tâm lo lắng.
Cậu ấy học chuyên ngành gì vậy? Tôi lại hỏi.
Công trình đất gỗ. Ông chủ Trác nói.
Ngành này cũng rất tốt. Tôi không chút do dự nói ra lời khen ngợi.
Mặc dù tôi chẳng hiểu gì về ngành nghề này, nhưng tôi biết học cái ngành đó không hề dễ tìm việc, thành thực mà nói, tìm một công việc tốt không dễ dàng như vậy.
Có điều, những chuyện như tìm việc làm, sao có thể quan trọng bằng chuyện có một người cha tốt chứ?
Có ông chủ Trác ở đây, công trình đất gỗ đương nhiên là một ngành nghề tốt.
Ông chủ Trác không phản bác lại ý kiến của tôi, hiển nhiên, anh cũng thấy công trình đất gỗ là một ngành học tốt.
Anh Trác. Tôi nhìn cặp mắt kính gác trên sống mũi anh, hỏi: Hình như anh không bị cận thị đúng không?
Tôi gặp anh mấy lần, lúc thì anh đeo kính, lúc thì không, cho dù là đeo hay không đeo, thì anh vẫn lái xe như vậy.
Ừ. Anh dừng một chút, khóe môi nở nụ cười, đùa giỡn nói: Anh cảm thấy hình như em rất thích bộ dáng của anh khi đeo mắt kiếng, lúc đó em có vẻ dễ dàng bộc phát thú tính hơn.
Trong nháy mắt tôi không biết phải nói gì, lần trước anh nói tôi là con gái dâm đãng, lần này lại dứt khoát nói tôi bộc phát thú tính!
Người dễ bộc phát thú tính chính là anh đó? Lần trước là ai khiến em tím xanh khắp người hả, giờ vẫn còn sưng lên đây này? Tôi không phục.
Lần đầu tiên là do em ngang ngược cưỡng ép anh; lần thứ hai là do tối hôm trước em vẫn chưa thỏa mãn, sáng sớm hôm sau lại quyến rũ anh, làm anh suýt chút nữa không kịp lên máy bay; lần thứ ba càng không cần nói, anh đàng hoàng giải dược cho em cả đêm, em cưỡng ép anh bao nhiêu lần, em biết không? Bộ dáng của anh vẫn ung dung nói.
Em... Đột nhiên tôi không biết nói gì, hồi lâu mới lên tiếng: Nếu đã biết em dễ dàng bộc phát thú tính, vậy anh còn đặc biệt ăn mặc như vậy làm gì?
Chẳng phải là anh đang chờ em bộc phát thú tính sao? Anh cười.
Xe chạy hơn một giờ mới đến khu phố ẩm thực mới xây dựng nằm ở thành Tây, lúc chạy vào bãi đậu xe dưới hầm, anh chợt nói với tôi: Lau son môi đi.