Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 279: Chương 279: Nhà họ trác chỉ là bậc kém nhất




“Năm ấy trẻ tuổi, cho dù trở về nhà họ Thời vẫn cảm thấy là bố tôi có lỗi với mẹ tôi, cho rằng họ Thời không có gì hay ho, cứng đầu cứng cổ không đổi họ.”

“Sau đó, tôi từ Bắc Kinh đến thành phố A, ỷ mình hiểu một chút về chính sách, bắt đầu làm bất động sản. Năm đó, tôi coi như có bước tiến sớm, quả thật là cũng kiếm được tiền, liền coi thành phố A làm trụ sở chính.”

“Tôi dùng toàn lực muốn mở rộng công ty, muốn nói cho tất cả người nhà họ Thời biết, cho dù không có nhà họ Thời, tôi vẫn có thể chống được một khoảng trời.”

“Sau đó, quả thật tôi đã chống được một khoảng trời, đứng ở thành phố A, nếu nhìn thiển cận, Trác Nguy tôi cũng được tính là người nổi danh.”

“Nhưng, một khi ra khỏi thành phố A, Trác Nguy được coi là gì?”

“Hơn nữa ba người còn lại, sản nghiệp của bọn họ đều lớn hơn tôi rất nhiều. Trong mắt của bọn họ, một chút sản nghiệp này của tôi cũng chỉ là một cái ngón tay của bọn họ.”

“Người giàu cũng phân thành nhiều cấp bậc khác nhau. Nhà họ Thời coi như là bậc hai, họ Trác nhà tôi là bậc kém nhất.”

“Người mà em quen đó, làm công trình quân sự, hạng mục nguồn năng lượng mới trong tay này, một nửa của quân sự, một nửa của dân. Bây giờ vẫn ở giai đoạn chuẩn bị, một khi đưa vào sản xuất sẽ có tính chất độc quyền tiêu thụ.”

Nói đến đây, anh dừng lại một chút: “Nói thật, nếu em đi theo anh ta, tương lai quả thật sáng lạng hơn nhiều so với đi theo tôi.”

“Nhưng em không hối hận.” Tôi nói.

Anh nhìn tôi một chút: “Mấy năm nay, tôi chưa từng có tên tuổi ở nhà họ Thời. Trong mắt bọn họ, tôi chắc hẳn là kẻ ngốc. Đúng như những gì hôm nay em nghe thấy được, miếng đất chúng ta từng cố gắng rất lâu, chỉ cần anh ta gọi điện, chúng ta rất dễ dàng sẽ có thể lấy được nó.”

“Cũng tương tự, hễ anh đổi thành họ Thời, một khi quan hệ giữa anh và nhà họ Thời được đưa ra ánh sáng, anh cũng dễ dàng có thể có được.”

“Trên thế giới này, chúng ta luôn nói, phấn đấu, nỗ lực, kiên trì, nhưng trên thực tế, sự ra đời của một người đã quyết định 70% vận mệnh của người đó…”

“Anh hối hận không?” Tôi hỏi.

“Có gì phải hối hận?” Anh hỏi ngược lại.

“Khi tích lũy vốn đến một mức độ nhất định, một người có bao nhiêu tiền, chẳng qua chỉ là một con số.” Anh nói: “Sống đến tuổi này của tôi, nói thật, đã không muốn đi chứng minh điều gì rồi. Tôi hiểu rất rõ, cho dù dốc hết tất cả, tôi có thể đi tới mức độ nào.”

“Có một câu gọi là 50 tuổi mới biết được số trời…”

“Anh cách 50 tuổi không phải vẫn còn sớm sao?” Trong lòng tôi lại bắt đầu khó chịu, khoảng cách giữa tôi và anh Trác không chỉ có gia đình, còn có tuổi tác. Trong một khoảng thời gian rất dài, tôi rất sợ anh nhắc đến chuyện tuổi tác, cũng luôn cố ý không nghĩ đến.

“Ngốc ạ!” Anh cười phá lên: “Không nghĩ đến thì sẽ không tồn tại sao?”

“Ít nhất có thể giả vờ như không tồn tại.” Tôi nói: “Đúng rồi, Trác Hàng biết không?”

“Biết.” Anh Trác cười: “Nó bướng bỉnh giống hệt tôi thời trẻ. Nó nói, nhà họ Trác không chỉ có tôi, còn có nó, con đường tôi không thể đi hết, nó sẽ tiếp tục.”

“Cậu ấy rất hiểu chuyện.” Tôi đánh giá.

“Cũng có thể là ngốc nghếch.” Anh ngừng lại một chút: “Em và nó ngốc hệt như nhau.”

Ngày hôm sau anh Thời rời khỏi thành phố A. Anh Trác chỉ phái lái xe đưa ra sân bay. Tôi hỏi anh Trác, lần này anh Thời đến, rốt cuộc là vì điều gì.

Anh ấy chỉ bình thản nói một câu: “Hợp tác một điểm nhỏ, giả vờ anh em thương yêu đùm bọc lẫn nhau, coi như dễ ăn nói với bố.”

Còn về chuyện thứ hai…

Chuyện thứ hai nhỏ hơn nhiều so với chuyện của anh Thời, chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ trong cuộc sống. Sở dĩ tôi lấy nó ra làm ngoại lệ để nói, là bởi vì tôi cảm thấy vô cùng ngọt ngào, không nhịn được muốn khoe khoang một lần.

Lần đó là mua một món đồ cất giữ thay anh Trác, ở thành phố khác.

Vốn dĩ anh Trác muốn đi cùng tôi, kết quả không hiểu sao anh ấy bị sốt, tôi liền đi thay anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.