Không, tôi rất kính trọng ba mình. Trác Hàng nói.
Thế tại sao cậu bảo mình họ Vu? Bình thường không quan hệ với ba không tốt, mà thân với mẹ nhiều hơn mới theo họ mẹ. Tôi bảo.
Tôi có hoàn cảnh đặc biệt. Sau này sẽ nói cho cô biết. Trác Hàng nói xong thì làm động tác mời, mời chúng tôi vào quán.
Quán lẩu ngoài trường nào có phòng riêng, chỉ có một đại sảnh.
Chúng tôi ghép hai bàn lại nên mười hai người ngồi cũng không chật lắm.
Sau đó thì con trai gọi bia, con gái lại uống sữa đậu nành.
Tôi với Trác Hàng cùng lúc ngồi xuống hai chỗ, rui rủi thế nào tôi và cậu ấy lại ngồi vào vị trí chính giữa bàn.
Trác Hàng đưa thực đơn cho tôi xem, nói con trai thường ít ăn mấy cái này nên không biết gì cả, để tôi chọn.
Tôi cũng không khách khí thêm nữa mà bắt đầu gọi thức ăn. Cũng bởi vì có nhiều người nên món nào cũng có thể ăn cả. cho dù A không thích được thì B lại có thể ăn được.
Lúc tôi đang gọi thức ăn thì bồi bàn đã bưng bia đến khui ra.
Trác Hàng, cậu đừng có quên cậu còn chín ly rượu đấy! Bạn cùng phòng của Trác Hàng có người nói: Bây giờ cậu uống hay đồ ăn lên rồi mới uống?
Bây giờ uống luôn. Trác Hàng nói xong thì lấy thẳng một chai rượu ra rồi rót vào ly mình.
Cậu vừa rót rượu vừa áp sát lại gần tôi: Khương Kha, cô cảm thấy chín ly rượu này của tôi có oan uổng không?
Không oan uổng! Tôi thuận tay đưa thực đơn đã gọi xong rồi đưa cho nhân viên phục vụ: Chín ly rượu này là anh em của cậu muốn cậu uống, lát nữa tôi còn muốn tự mình phạt cậu một ly nữa! Chúng ta quen biết bao lâu rồi chứ, ngay cả tên thật của cậu tôi còn không biết.
Cậu ngây ra một chốc rồi lại bật cười bảo: Phạt! Nên phạt!
Cậu nâng một ly rượu lên nốc một hơi hết sạch, xong rồi còn đưa ly không đến trước mặt tôi: Tôi uống rượu phạt của cô trước, cô rót cho tôi một ly đi!
Những lời này là nói với tôi, ánh mắt của cậu rất bình tĩnh nhìn tôi, nhưng tôi lại cảm thấy có chút mờ ám.
Tôi chỉ có thể làm bộ như nhìn không hiểu, đưa tay cầm lấy chai rượu rót cho cậu một ly. Cậu nâng ly lên lần nữa uống một hơi cạn sạch.
Mấy tên con trai xung quanh lại đùa giỡn: Khương Kha, cô phạt nó một ly có phải nhẹ quá không? Đúng đấy! Nếu tôi mà là cô thì chí ít cũng phải phạt nó ba ly! Khương Kha, cô không biết rồi, Trác Hàng nổi danh trong phòng ngủ tụi tôi là ngàn ly không say đấy, nghe theo tôi, cô nên phạt nó một trăm ly! Cuộc đời bọn tôi có thấy được nó say hay không thì phải nhờ vào cô rồi!...
Một trăm ly có ác quá không? Tôi cười bảo: Cậu ấy say rồi thì lát nữa không ai trả tiền đâu!
Tôi dừng một lát rồi nghĩ đến chốc nữa còn phải hỏi Trác Hàng vài thứ nên khẽ hất cầm lên, chỉ chỉ chai bia ở trên bàn: Theo tôi thấy thì chỗ này còn dư vài ly đấy, cứ để cậu ấy từ từ uống đi, để tránh chốc nữa lại đau dạ dày.
Trác Hàng lần thứ hai quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt rất thâm sâu.
Lòng tôi chẳng còn cách nào: Không phải cậu thấy cảm động đó chứ? Tôi chỉ là sợ cậu uống đến nỗi mất tỉnh táo thì phải nhọc tụi tôi vác cậu đến bệnh viện thôi.
Cậu cười khẽ, không tiếp câu nói này của tôi.
Nhưng cậu không tiếp không có nghĩa là người khác không tiếp: Anh Hàng, không phải anh bảo Khương Kha không chấp nhận anh à? Em thấy Khương Kha rất quan tâm anh đó!
Nói xàm gì đấy, đây chỉ là sự quan tâm giống như tình bạn, xuất phát từ tình cảm bạn học, đồng nghiệp bình thường mà thôi. Trác Hàng lần thứ hai nghiêng đầu, nhìn tôi một lát rồi nói với mấy người khác: Các cậu đừng có mà nói hưu nói vượn, Khương Kha người ta có bạn trai rồi!
Không phải có câu chỉ có cuốc đào chưa sâu, không có góc tường đào mãi không đổ sao? Lần này mở lời lại là cô bạn cùng phòng ngủ với tôi.
Rốt cuộc tôi cũng rõ, mấy người cùng phòng với Trác Hàng đến đây là để tác hợp tôi với cậu ấy, ngay cả bạn cùng phòng với tôi cũng thế, đây chính là điển hình cho “ăn của ai thì phải làm việc cho người ấy”. Thêm nữa trước đây vẫn chưa ai thấy cái gọi là bạn trai của tôi nên bây giờ thiện cảm với Trác Hàng tự nhiên cũng tăng lên nhiều.
Thật ư? Lời này của Trác Hàng là nói với mấy cô gái cùng phòng với tôi: Các cậu cảm thấy có thể đào được sao?