Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 288: Chương 288: Rốt cuộc là chuyện gì thế này_




“Sao? Đang tìm người à?” Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Tôi gần như kinh ngạc chốc lát, nhìn về hướng giọng nói, chỉ thấy một ly rượu vang xuất hiện trước mắt.

Sau ly rượu vang là La Bố - trưởng bộ phận thị trường, anh ta đang dựa vào một chiếc bàn ăn dài, một tay bắt chéo chống lên bàn, một tay khác cầm li rượu, hai chân tao nhã bắt chéo.

Tôi cầm lấy ly rượu anh ta đưa cho, rất tự nhiên hỏi: “Có thấy Trác Tổng không?”

Ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào một chỗ nào đó trong phòng tiệc, ngay sau đó đảo mắt một vòng phía đó: “Hả, ban nãy vừa ở đây mà?”

Tôi nói một tiếng “cảm ơn”, định đi tiếp thì nghe thấy La Bố nói tiếp: “Cứ đợi ở đây đi, bữa tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, đợi bắt đầu rồi tự khắc sẽ có người tìm anh ấy giúp cô.”

Hẳn là anh ta nói đến khiêu vũ mở màn, nhưng...

“Vẫn chưa nhảy mở màn sao? Lúc tôi vào rõ ràng là đã trễ rồi mà.”

“Ừ, cô đến trễ, nhưng thời gian bắt đầu bữa tiệc cũng bị dời lại rồi.” Anh ta mỉm cười nhìn tôi, không hề che giấu mà soi xét tôi, “Có lẽ, có người đang đợi công chúa đấy!”

Đợi công chúa?

Tôi không hiểu, lại nhìn ánh mắt mờ ám của anh ta, rõ ràng vị công chúa này là chỉ tôi. Tôi mỉm cười tìm trưởng phòng Thích trong đám người.

Người này, tưởng tôi không biết chuyện của anh ta và trưởng phòng Thích à!

“Anh nhìn tôi như vậy, không sợ có người ghen hay sao?” Tôi cười trêu ghẹo.

“Cô nói Trác Tổng sao?” anh ta hỏi.

“Không, tôi nói là...”

Tôi còn chưa nói xong thì cả phòng tiệc đột nhiên chìm vào bóng tối, chỉ có trần xung quanh căn phòng là có luồng sáng lờ mờ mà thôi.

Long trọng quá vậy, tôi thầm nghĩ.

“Ầm!”

Dường như chỉ có âm thanh, vang lên đột ngột, tập trung vào chỗ nào đó. Tôi nhìn thấy ngay chỗ tận cùng của đèn sân khấu màu trắng, một chàng hoàng tử mặc áo sơ mi trắng, áo đuôi tôm màu đen.

Không, không phải hoàng tử, hoàng tử không trưởng thành như thế, phải là quốc vương mới đúng.

Quốc vương của công ty chúng tôi, anh Trác của tôi.

Đẹp trai rắn rỏi như thế, nho nhã như thế, xuất sắc hơn người như thế.

Ánh mắt anh như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, nụ cười anh như gió xuân ấm áp nhất thế gian...

Tôi mỉm cười nhìn anh. Người đàn ông tuyệt vời đến thế, chỉ đáng tiếc, không thuộc về tôi.

Tôi nghe thấy người MC nói, mời Trác Tổng khiêu vũ mở màn.

Tôi cười chua chát. Bà Trác chưa bao giờ lộ mặt bây giờ cuối cùng cũng phải lộ diện rồi! Tôi gần như khó có thể đè nén được, một tay đè lên ngực mình.

Nơi đó, rất đau.

Ngay sau đó, hai mắt tôi co rút, vị trí tôi đứng sáng bừng lên, một ánh đèn sân khấu khổng lồ khác chiếu lên người tôi.

Chắc chắn là xảy ra sai sót ở đâu đó rồi!

Giây phút đó, tôi hoang mang vô cùng, trái tim lạnh lẽo như rơi vào hầm băng. Tên hề làm trò là tôi, con chuột cống đáng ghét là tôi, tên tiểu nhân đê tiện trốn trong góc tối là tôi, cuối cũng vẫn bị người ta tóm lấy, đưa ra ngoài sáng...

Đúng vậy, chắc chắn là có người đã sắp xếp xong xuôi mọi việc, chỉ đợi để khiến tôi bị thân bại danh liệt.

Tôi cảm nhận rất rõ ràng, cơ thể của tôi hơi run rẩy, hai tay hai chân lạnh lẽo đến mức không thể cử động...

Tôi gần như cố gắng dùng hết sức lực toàn thân mới không ngã xuống.

“Khương Kha, sắc mặt cô sao trắng bệch thế?”

La Bố cách tôi gần nhất. Tôi nghe thấy giọng nói anh ta truyền đến, suy nghĩ mới trở về từ trong mơ màng. Tuy nhiên, người tôi nhìn thấy không phải là một người phụ nữ trung niên nổi giận lôi đình mà là anh Trác đang cười dịu dàng đi về phía tôi.

Trong số những ánh mắt nhìn tôi xung quanh, có ngạc nhiên, có hâm mộ, có lo lắng, cũng có hiểu rõ, còn có chút buồn cười nữa.

Trong đó, người cảm thấy buồn cười nhiều nhất chính là thư kí Tống.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.