Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 264: Chương 264: Sao lại không có điểm tâm




Thời gian hẹn ăn một bữa lớn là cuối tuần tức là tối thứ sáu đến đêm chủ nhật.

Thứ sáu chúng tôi phải tăng ca, tăng ca đến 10 giờ tối mới làm xong hết việc.

Tôi thở phào một hơi dài, vươn vai ưỡn eo.

Không biết anh Trác ở bên kia thế nào, đã làm xong việc chưa.

“Sếp à, em OK rồi, anh thì sao?” Tôi gửi cho anh tin nhắn trên zalo.

“Rót cho tôi cốc cà phê vào đây.” Anh nói.

Trong lòng tôi toàn là cảm giác không biết phải làm sao, có chút tự trách.

Trước kia, lúc cô Đinh còn làm thư ký cho anh, anh rất ít khi phải tăng ca, bây giờ tôi làm thư ký cho anh dường như ngày nào anh cũng phải tăng ca, nhiều buổi gặp khách hàng xã giao cũng phải lùi lại hết.

Tôi đi đến bên cạnh máy pha cà phê, ấn vào nút pha.

Ngày thường, mấy chuyện này đều là thư ký Tống làm, anh ta biết rất rõ khẩu vị của anh Trác, cũng từng nói cho tôi biết tỉ lệ đường sữa, nói là lúc tăng ca rất có thể anh sẽ uống cà phê.

Tôi nghiêm túc pha cà phê theo sự dặn dò của thư ký Tống, rồi mang đến cho anh.

“Đóng cửa vào đi.” Lúc tôi bước vào cửa anh liền mở miệng nói.

Tôi rất ngạc nhiên.

“Có cà phê rồi sao lại không có điểm tâm?” Anh cười.

Tôi nhớ lại, mỗi vùng trong đầu đều suy nghĩ về công việc, không có tế bào liên tưởng nào, cà phê là cà phê, điểm tâm là điểm tâm, tôi bất giác trả lời: “Anh muốn ăn cái gì? Giờ này nhiều tiệm đóng cửa mất rồi.”

Anh cười cười, giơ tay về phía tôi: “Lại đây.”

Tôi và anh vốn là quan hệ tình nhân, tôi cũng không có bất kỳ tâm lý bài xích nào với anh, mặc dù đây là phòng làm việc nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn bỏ cà phê xuống, đặt tay dưới tay anh.

“Không phải anh vẫn đang làm việc sao?” Tôi cười, ánh mắt nhìn vào máy tính.

Chỉ một lát, tất cả các biểu cảm trên gương mặt tôi đều đông cứng lại!

“Anh kêu em rót cà phê vào cho anh để nâng cao tinh thần là vì cái này?”

Tôi chỉ vào trò “Tìm bom” trên máy tính, không còn gì để nói.

“Tất nhiên là không phải.”

Anh hôn má tôi, quyến luyến bên tai: “Kêu em rót cà phê là vì để em mang chút ngọt ngào vào đây.”

“Không có điểm tâm đâu.” Tôi vẫn chưa hiểu.

“Không phải là thế này à?” Tay anh bắt đầu không an phận từ dưới vạt áo tôi mò vào bên trong, không mạnh không nhẹ xoa xoa nắn nắn, môi anh kèm theo hơi nóng không ngừng di chuyển trên cổ tôi.

Rất lâu rồi không làm chuyện này nên tôi không nhịn được rên nhè nhẹ, vừa vụn vỡ vừa khó kìm lòng.

Cuối cùng tôi còn sót lại chút lý trí, nhanh chóng nhìn vào cửa sổ lớn, chỉ thấy không những cửa sổ đã đóng mà rèm của cũng được kéo xuống.

Người này rõ ràng là có mưu tính từ trước.

“Anh làm xong việc từ lúc nào vậy? Sao không kêu em?” Tôi hỏi.

“Muốn rồi à?”

Anh vốn không có trả lời câu hỏi của tôi, giọng mờ ám, tay tăng thêm lực.

Tim tôi bắt đầu run rẩy.

Tôi vốn dĩ không muốn, sao tôi lại có thể muốn làm chuyện này trong phòng làm việc được chứ, trong ký ức của tôi nhiều nhất cũng chỉ là hôn anh trong phòng làm việc.

Ai mà ngờ được anh lại to gan như vậy?

“Muốn không? Hả?” Anh hỏi lại lần nữa, chiếc lưỡi linh hoạt không ngừng chuyển động quanh vành tai tôi.

“Em...” Tôi thở hổn hển, căn bản không còn sức lực để trả lời bất kỳ câu hỏi nào của anh.

Anh cười nhẹ: “Hổ báo của tôi cũng có lúc không nhịn được, lúc trước đều là tôi chủ động.”

Anh bắt lấy tay tôi, đầu tiên là xoa nhẹ ở ngoài, tôi tiếp xúc với vật cứng, tôi thấy trong mắt anh đều rực lửa khó kìm nén, người này chắc là phải nhịn rất lâu rồi.

Anh vỗ vỗ đùi tôi, để tôi ngồi trên người anh.

Ghế của sếp to như vậy, hai người ăn mặc chỉnh tề không ngừng hôn nhau.

Trong người tôi như có hàng trăm hàng nghìn con kiến đang bò, tôi thấy vô cùng trống rỗng, không ngừng lắc lư, vặn vẹo cơ thể, như động vật không được ăn no, cắn mút môi anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.