Khương Kha, chúc mừng cô nhé! Nhanh như vậy lại thăng chức rồi! Có đồng nghiệp đi qua.
Tôi mở miệng nói cảm ơn, nhưng trong lòng lại nghĩ đến từ lại mà cô ta nói, câu này có ý gì chứ? Sao lại nói là lại?
Khương Kha, chúc mừng nhé! Nhuế Tuyển cũng đi qua, Sau này anh chị em chúng tôi đều nhờ cả vào cô đấy!
Sư phụ, anh nói đùa gì thế, tôi chỉ đi làm thử thôi, nói không chừng một tuần sau lại trở về nguyên hình. Tôi cố ý tỏ ra lo lắng.
Đúng rồi, công việc của cô ai đảm nhận? Nhuế Tuyển hỏi.
Trưởng phòng nói tôi vẫn tiếp tục làm, lỡ tôi không đảm nhận được vị trí thư ký thì sẽ nhanh chóng bị trả về, lúc đó tốt xấu gì vẫn còn công việc để làm, tránh việc bàn giao qua lại phiền phức. Tôi nói.
Cũng phải, trưởng phòng suy nghĩ thật chu đáo. Nhuế Tuyển nói, Lần sau khi cả bộ phận tụ tập, cô phải kính trưởng phòng một ly đấy.
Vâng.
Từ lầu dưới chuyển lên lầu trên, tôi vẫn chưa dọn đồ xong, rất nhiều tài liệu của công việc môi giới đều không dọn đi, một số đồ chơi nhỏ vẫn để lại chỗ cũ.
Một là, tôi cảm thấy mấy món đồ chơi đó không thích hợp với vị trí thư ký tổng giám đốc, hai là, tôi không muốn để người khác nghĩ rằng mình không hiểu rõ năng lực của bản thân, cho thấy ít nhất tôi vẫn biết chừng mực, bất cứ lúc nào cũng có thể bị trả về.
Khi đến phòng thư ký bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc Trác, thư ký Tống rất nhiệt tình nói, Khương Kha, cô đến rồi, đợi sau khi tôi đặt thùng giấy xuống, anh ta ngẩng đầu chỉ vào bên trong phòng làm việc, im lặng nói: Vào trong báo cáo đi, tổng giám đốc Trác đang đợi cô đấy.
Tôi cảm thấy hơi căng thẳng.
Tôi và anh Trác, trước giờ đều là mối quan hệ người yêu với nhau, dù sau đó tôi vào công ty, nhưng giữa tôi và anh vẫn còn cách `trưởng phòng phòng kế hoạch, không phải là cấp trên cấp dưới trực tiếp.
Hiện giờ, công việc sau này của tôi sẽ trực tiếp bị anh quản lý, tôi có chút sợ hãi.
Sợ anh thất vọng, sợ làm mất cân bằng mối quan hệ của chúng tôi.
Liệu tôi có kiêu căng vì được ưu ái rồi làm hỏng việc; Liệu anh có đem những chuyện không hài lòng trong công việc kéo vào cuộc sống hằng ngày……
Thấy tôi do dự, thư ký Tống mỉm cười, anh ta hỏi nhỏ: Có phải cô đang căng thẳng không?
Tôi gật đầu, cảm thấy hai má nóng bừng, tôi sờ vào, quả nhiên rất nóng.
Kiểu nóng này không phải là ngại ngùng mà là thiếu oxy, vì căng thẳng nên não bị thiếu oxy.
Tôi nhớ lại nhiều năm trước, trước khi tôi đi thi môn nào đó, tôi thường có cảm giác này, tim đập rất nhanh, má và tai đều nóng bừng.
Cô uống nước trước đi. Thư ký Tống mỉm cười, anh ta biết mối quan hệ giữa tôi và anh Trác, có lẽ không hiểu vì sao tôi lại căng thẳng thế này.
Tôi cầm ly nước, rót nửa ly nước ấm, chậm rãi uống vài ngụm, vốn định đợi khi nhịp tim của mình bình thường trở lại rồi sẽ bước vào, nhưng không ngờ tim lại đập ngày càng nhanh, thình thịch thình thịch âm thanh ngày càng lớn, sau cùng, thư ký Tống không kiềm được mà nhìn tôi.
Thư ký Tống, tôi thấy hơi căng thẳng. Tôi ngồi lên vị trí của thư ký Đinh trước kia, hiện giờ tôi nhìn thư ký Tống như nhìn một cọng cỏ cứu mạng.
Thư ký Tống lại mỉm cười, từ khi anh ta bắt đầu thấy tôi căng thẳng, anh ta liền nhìn tôi với ánh mắt như đang muốn xem kịch hay, sau đó nói: Đầu tiên, cô phải biết, tổng giám đốc Trác không có ăn thịt cô; Thứ hai, thò đầu một đao rụt đầu cũng một đao, nên sớm muộn gì cô cũng phải bước vào; Thứ ba, không có thư ký nào lại sợ cấp trên của mình như cô, dáng vẻ của cô rất không chuyên nghiệp, cô có biết không?
Có lẽ là mấy từ rất không chuyên nghiệp đã kích động tôi, tôi hung hăng trừng mắt nhìn anh ta một cái, nói nhỏ: Có kiểu an ủi người khác giống như anh sao?
Anh ta dựng tai lên, quai hàm lại ngước về phía Trác tổng, thúc giục: Mau lên!
Tôi thở dài một hơi, bước đến cửa phòng Trác tổng, nhẹ nhàng gõ cửa, lại nhẹ nhàng nói: Tổng giám đốc Trác——