Thành thật mà nói, đáp án này của anh khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.
Kể từ lần đầu tiên gặp anh, tôi đã biết cuộc sống riêng tư của anh không đến mức phải kiểm tra lại, là một người thân trải qua trăm trận đánh, nhưng hôm nay, anh nói với tôi, nếu như tôi không đến, anh sẽ ngủ một mình.
Anh ngoan như vậy sao? Không ra ngoài tìm ai đó à? Tôi hỏi.
Anh ngẩng đầu lên, lau kính mắt rồi nhìn tôi.
Tôi không biết anh đang nghĩ gì, liền xấu hổ giải thích: Đêm dài đằng đẵng, tưởng rằng chỉ em mất ngủ...
Tiểu cầm thú này lại ám chỉ anh đấy à? Anh đưa tay ra bóp mũi tôi.
Đâu có? Em chỉ đưa ra gợi ý cho anh thôi mà! Tôi nhíu mũi, ngẩng cao đầu lên, đầu lưỡi cực nhanh liếm vào lòng bàn tay anh một cái.
Ánh măt anh lập tức lóe sáng, nhanh chóng rút tay lại, trên gương mặt hiện lên ba phần nuông chiều thì có bảy phần chịu thua: Ngoan chút nào, tiểu cầm thú! Chúng ta đi ăn cơm trước đi.
Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đâu? Tôi đung đưa đôi chân dài, Nếu như em không tới, anh thực sự sẽ không đi tìm người phụ nữ khác sao?
Anh Ừm một tiếng, rất nhanh bấm số điện thoại nhà hàng của khách sạn, gọi ba món ăn một món canh: tôm nõn nấu lá trà, xương sườn tẩm bột, đậu phụ Ma bà và canh ngao nấu hoa bí.
Tại sao? Tôi không chịu buông tha.
Một mình em đã khiến anh sống dở chết dở rồi, sao anh dám tìm người khác chứ? Anh gập menu lại, đứng trước mặt tôi, hai tay đặt ở thắt lưng của tôi, cẩn thận hôn lên khuôn mặt tôi: Nếu như em không tới, anh sẽ ở đây nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu không làm sao khiến em khỏa mãn được?
Phì, xem anh nói kìa! Tôi cười, Em chỉ tập trung vào cương vị công tác thôi, sử dụng tất cả vốn liếng của mình để hầu hạ anh cho thật tốt, trước nay em chưa từng chỉ lo hưởng thụ riêng mình.
Thật sao? Vẻ mặt anh có chút không tin, Lời nói này sao nghe lại kỳ cục như vậy nhỉ? Lần trước...
Không được nói! Tôi đưa tay bịt miệng anh.
Lần trước... Là tôi bị người ta cho uống thuốc... Lần đó, tôi làm cả một đêm, vẫn luôn là tôi chủ động, làm ra biết bao chuyện xấu hổ như vậy... Hơn nữa, quả thực là chỉ lo cho bản thân... Những chuyện không rõ ràng ấy quả thực không phải là ý muốn của tôi, nhưng ký ức lại cứ hiện về rõ ràng như thế...
Em cũng xấu hổ sao? Anh trưng khuôn mặt hứng thú ra nhìn tôi.
Em chẳng nhớ gì nữa rồi! Tôi gấp gáp nói.
Giấu đầu hở đuôi. Anh cười.
Anh dám nói anh không hưởng thụ sao? Tôi gân cổ lên căm tức nhìn anh.
Được được được. Anh nở cụ cười cưng chiều, ôm tôi vào trong lòng ngực anh, Anh cũng đã hưởng thụ rồi... Trừ em ra, chẳng ai có thể khiến anh phóng đãng như vậy được.
Cằm anh đặt trên đỉnh đầu tôi, giống như đang cảm thán vậy: Cảm giác được hưởng thụ một lần thành quen, thì ra là như vậy.
Đến khi món ăn được đưa tới, chúng tôi mới rời khỏi vòng tay nhau.
Đêm hôm ấy, chúng tôi chẳng thể tình thú nồng nàn như những gì đã nói trước đó, đã đại chiến biết bao cuộc rồi, dù gì cũng là người, cũng chẳng phải vũ khí, sau khi làm xong một lần liền ôm nhau tâm sự.
Tôi nằm sấp trên người anh, kể cho anh nghe những chuyện trong kí túc xá của tôi, anh đặt tay lên ngang hông tôi, chốc chốc lại vuốt nhẹ một cái.
Sau khi tôi kể cho anh nghe chuyện tôi bị bạn cùng phòng bắt nạt và tôi đã làm như thế nào để phản kích, uy hiếp lại bọn họ xong, tôi cố gắng chống nửa trên của cơ thể lên, tôi đợi anh khen tôi, nào ngờ, dưới ánh đèn hoàng hôn, tôi lại nhìn thấy rõ sự đau lòng chợt lóe lên trong đôi mắt anh.
Trong chớp mắt, tôi thực sự không thể miêu tả nổi suy nghĩ trong nội tâm mình, cảm thấy sự chua xót chạy dọc sống mũi, chỉ muốn khóc.
Trước nay tôi chưa từng nghĩ, thì ra, cũng có người vì tôi mà đau lòng...
Tôi dựa đầu bên cổ anh, thầm thì thề với anh, chỉ cần tôi còn ở bên cạnh anh một ngày, tôi cũng sẽ dành cả trái tìm này để yêu anh.
Ngày hôm sau, anh đưa tôi đến gần phòng trọ của tôi, đó chính là nơi tôi quyến rũ anh.
Đằng sau có ít đồ, em cầm về đi. Anh nói: Em tự tính xem, có thể cầm cái gì về kí túc xá thì cầm, cái gì không dùng, thì cứ để lại phòng trọ này đi.
Tôi quay đầu lại nhìn, ánh mắt rơi vào trên mấy cái túi.