Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 151: Chương 151: Trác hàng thất tình rồi




“Cô làm sao vậy?” Anh ta vội vàng đưa cho tôi tờ giấy, ngay lập tức, khuôn mặt anh ta tối sầm lại, “Khương Kha, những lời nói nói buồn cười đến thế sao? Cô không cần đến mức đó chứ?”

“Xin lỗi.” Hai tay tôi làm động tác đầu hàng, vội vàng nói, “Lỗi của tôi, anh dọa chết tôi mất! Tôi không ngờ rằng anh lại thay đổi như thế.”

Anh ta bày ra khuôn mặt bất lực.

“Thật đấy, chính là ấn tượng trước kia anh để lại cho tôi, anh ghét tôi như vậy, tôi không nghĩ rằng anh sẽ nói câu đó.” Tôi nói, “Nhưng mà, tôi và bạn trai chắc sẽ không chia tay đâu, chúng tôi sẽ kết hôn, hai bên bố mẹ đều đã gặp nhau rồi, cũng không có ý kiến gì cả.”

“Anh ta làm nghề gì? Đẹp trai hơn tôi hay có năng lực hơn tôi?” Anh ta hỏi.

“Không phải đã nói là sẽ không nghe ngóng chuyện của tôi sao?” Tôi hỏi, “Tôi gọi cho anh một miếng Pizza khác thì hơn?”

Miếng Pizza trước mặt chúng tôi, vừa bị tôi phụt nước vào.

Tôi vẫy tay gọi phục vụ, gọi người mang phần bánh trên bàn đi, đổi thành một phần mới.

“Thức ăn vì tôi mà lãng phí, hôm nay tôi sẽ mời, anh đừng tranh với tôi.” Tôi nói.

“Là tôi đã dọa cô, không lí gì để cô gánh.” Anh ta nói, “Không phải tôi nghe ngóng chuyện của cô, mà là, tôi luôn muốn biết tôi đã thua ở chỗ nào?”

“Tình cảm không phải thắng thua, tôi biết anh ấy trước, bị trúng tiếng sét ái tình, anh ấy cũng thích tôi, thế nên chúng tôi đã bên nhau.” Tôi nói.

“Nếu như cô quen tôi trước thì sao?” Anh ta cố chấp hỏi.

“Không có nếu như, lịch sử không thể lật lại, anh không phải kiểu người mà tôi thích, mà tôi ngày trước, cũng không chắc đã là mẫu người anh thích. Cuộc sống do nhiều cái tình cờ mà thành, trước một giây, sau một giây đã không giống nhau rồi.” Tôi nói.

“Tôi không còn cơ hội nữa, phải không?” Anh ta không vui.

“Xin lỗi.” Tôi rất thành khẩn, lại một lần nữa từ chối.

Tôi đã gây ra tội lỗi gì, lại đi đụng phải con trai của Trác tiên sinh, tôi rõ ràng đã rất cố gắng giữ khoảng cách với anh ta.

Tôi nên trách móc số phận trêu chọc? Hay là xúc động khi kiểu mẫu của hai bố con anh ta giống nhau.

“Bỏ đi, cũng không phải lỗi của cô, có duyên không phận thôi!” Anh ta nói, “Hi vọng sau này chúng có thể làm bạn, bất cứ lúc nào cô cần giúp đỡ, có thể tìm tôi.”

Tôi lắc đầu, một yêu cầu làm bạn bình thường đơn giản như vậy, cả thế giới đều có thể, duy nhất anh ta Trác Hàng là không thể.

“Bạn trai tôi rất ích kỉ, ngoại trừ anh ấy ra, những người khác đều chỉ là người qua đường.” Tôi nói.

“Người đàn ông như thế có gì tốt chứ?” Trác Hàng chau mày, “Là cô chưa gặp được người đàn ông tốt chăng?”

“Tôi thấy núi Vu không phải mây.” Tôi cười.

Anh ta nhấc ly lên, uống một ngụm nước, sự tức giận trong lòng có lắng xuống một chút, lúc này mới tiếp tục: “Bỏ đi, người qua đường thì người qua đường! Nhưng mà tôi vẫn nói câu đó, nếu có khi nào cần giúp đỡ có thể mở lời. Mặc dù cô từ chối tôi, nhưng tôi không làm khó cô, đặc biệt là trong công việc.”

“Được rồi, cảm ơn.” Tôi chủ động nâng ly, cụm vào chiếc ly trống không của anh ta, uống một ngụm.

Thực sự mà nói, tôi không nghĩ đến chuyện Trác Hàng sẽ tỏ tình với tôi, tuy lúc mới vào công ty, vì một số việc làm tôi lo lắng, nhưng sau đó, việc anh ta làm khó tôi cũng không ít, tôi liền gạt bỏ suy đoán đó.

Lúc đó tôi vẫn chưa hiểu, những chàng trai trẻ, đặc biệt là những chàng trai chưa từng yêu đương, có thể sẽ dùng những chiêu khó bề tưởng tượng, thậm chí là dùng cách khiến người ta ghét để thu hút sự chú ý của đối phương.

Chuyện Trác Hàng thất tình, mấy ngày sau, Trác tiên sinh vô ý hỏi một câu.

“Tiểu Như, Trác Hàng thất tình rồi, em có biết không.”

“Không phải là anh nói không được xem nhẹ chuyện yêu đương, phải chờ thông gia gia tộc sao?”

Tôi không dám nói với Trác tiên sinh, Trác Hàng đã tỏ tình với tôi.

“Chuyện ngoài ý muốn!” Trác tiên sinh thở dài lắc đầu, “Có một tối, nó uống say mèm trở về nhà, cứ nói mãi ‘Anh ta có gì tốt, tại sao không thích tôi’, tôi mới biết là nó thất tình.”

“Nghe có vẻ như tỏ tình không thành công hơn.”

“Ừm, có thể.”

“Hay là anh truyền cho cậu ta ít kinh nghiệm yêu đương đi?”

“Bọn trẻ bây giờ, không giống với chúng tôi hồi trước.”

“Vậy hai chúng ta thì sao?”

“Chúng ta là làm chuyện đó xong mới yêu nhau, hay là tôi nói với nó, sau này thích ai, phải làm chuyện đó đã.”

Tôi sợ hãi, trong lòng nghĩ: Cũng may anh không truyền kinh nghiệm cho con trai anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.