Tôi chỉ sợ cô giận.
Tâm Nghiên trợn to mắt không thể tin được, đến cả tâm tình ăn táo cũng không còn nữa. Rất nhanh liền trở lên kỳ quặc, ngẩng đầu quan sát người đàn ông đang mặc tây trang kia.
Con hàng này lại bày mưu kế gì đây?
Lại tìm cách muốn ly hôn với bà chứ gì, bà biết thừa nhé. Đừng hòng dùng mật ngọt để lừa bà.
Đã biết, đã nghe thấy. Nếu nói xong rồi thì ra ngoài đi, à tiện thể đóng hộ cái cửa. Tâm Nghiên cắn táo tâm trạng cực kỳ tốt.
Vương Niệm Từ lại đen sì cả mặt, đôi mắt sắc bén của anh cũng nhất thời trở nên mờ mịt với phản ứng của cô.
Anh thật sự không hiểu cô đang nghĩ cái rắm gì a~
Nhìn phản ứng của cô thì anh có thể thấy được cái màn Đồng Hiên vừa đến đây cùng với cô như không có một xu quan hệ, cũng không hề ảnh hưởng đến tâm tình ăn uống vĩ đại của cô.
Vương Niệm Từ đột nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng, thậm chí còn tò mò cô không tức giận chút nào hay sao?
Anh không định đi làm à? Tâm Nghiên cúi đầu làu bàu, có lẽ vì anh ở đây nên khẩu vị ăn uống của cô rất không tốt.
Tâm Nghiên nhìn bóng lưng không biết lý do gì mà trở nên tức giận kia đùng đùng bỏ ra ngoài, thậm chí còn không đóng hộ cô cái cửa, đồ không có ý thức trách nhiệm.
Đến buổi trưa cô nhận được điện thoại của bà Vương, bà nói muốn cô tới ăn cơm với lý do là hai mẹ con lâu rồi chưa gặp nhau.
Tâm Nghiên không tìm được lý do nào để từ chối bởi lẽ cô cả ngày ở nhà không hề đi ra ngoài đường chút nào, cũng không thể nói mình bận công việc a~
Cuộc sống của người phụ nữ quanh năm ở nhà cũng không phải là tốt đẹp đi.
Tâm Nghiên bắt một chiếc xe taxi, tuỳ ý ngồi vào chỗ nói địa chỉ nhà bà Vương cho bác tài. Bác tài gật đầu rồi bắt đầu lái xe đi.
Cô quay đầu ra ngoài cửa sổ buồn chán ngắm cảnh thành phố đông người, tấp nập qua lại, xe nhanh chóng đi qua mấy dãy phố rồi tạt vào lề đường ngay sát bên khu biệt thự lộng lẫy xa hoa bên kia.
Tâm Nghiên rút tiền trả cho bác tài, số tiền cô đưa còn thừa lại một chút tiền lẻ, cô cũng nhất quyết đứng tại chỗ đợi bác tài móc hết túi này đến túi nọ tìm được đủ tiền lẻ để trả cho cô.
Lúc cô quay người rời đi bác tài kia không nhịn được kỳ quái nhìn cô một cái. Cô gái ăn mặc thế kia, lại còn đi tới khu biệt thự to lớn thế này còn đi so đo với ông ta mấy nghìn tiền lẻ thật không hiểu nổi.
Tâm Nghiên xách túi đi vào nhà, cũng mặc kệ ánh mắt của bác tài vẫn đang nhìn theo cô. Không có gì phải ngạc nhiên cả, là người có tiền thì không thể lấy tiền lẻ sao? Là người có tiền thì có thể khinh thường mấy đồng tiền lẻ? Chúng đều không phải là tiền đấy thôi.
Không thể trân trọng mấy đồng tiền có giá trị nhỏ thì cũng chẳng thể giữ nổi mấy đồng tiền lớn hơn.
Nhất là khi cô đây còn đang phụ thuộc vào Vương Niệm Từ như thế.
Bà Vương thấy cô vào thì niềm nở chạy ra, quan hệ giữa mẹ chồng - nàng dâu lại rất tốt, rất hoà hợp.
Cô cùng bà Vương ngồi tại phòng khách hàn huyên mấy câu thì đồ ăn đều được sắp cả lên. Tâm Nghiên mấy dạo nay ăn đồ vặt không ngừng nhưng đến bữa vẫn vô cùng đói.
Thói quen ăn uống của cô vốn chẳng hề hoà nhã gì, huống chi bà Vương lại coi cô như con đẻ cô lại chẳng quản ý tứ, tự tại gắp thức ăn.
Một bàn đồ ăn đầy đủ màu sắc hương vị đều là Tâm Nghiên xử lý sạch. Bà Vương nhìn con dâu ăn ngon lành như vậy không nhịn được nghĩ tới cái gì mắt sáng lên rực rỡ: Tâm Nghiên con có rồi hả? Có thấy khó chịu hay buồn nôn gì không?
Chiếc đũa dừng lại, Tâm Nghiên ngây người một lúc, cô không phải là bạch liên hoa giả bộ ngây thơ đỏ mặt gì gì đó mà không hiểu được ẩn ý của bà Vương. Cô đơn giản chỉ cười cười, một câu nói đem sự vui mừng của bà Vương dập tắt hoàn toàn.
Con chưa có đâu, con thấy đói quá nên ăn nhiều một chút thôi.
Con làm mẹ tưởng... Bà Vương lộ rõ thất vọng, sau đó lại lo lắng nhíu nhíu mày: Cũng không phải tiểu tử kia bất lực đấy chứ?
Tâm Nghiên nghe thế kìm nén nụ cười nhưng hai vai vẫn run rẩy một trận. Há há chọc cười chết cô rồi, Vương Niệm Từ lại bị mẹ hắn nói bất lực... là bất lực đấy!!!
Không phải đâu ạ. Tâm Nghiên nói xong cũng suýt phì cười.
Bà Vương không tin khó hiểu: Vậy sao còn chưa chịu có cháu cho mẹ bế, bà già này sống từng tuổi này rồi...
Hay chính là con bé kia vẫn bám lấy Niệm Từ? Nghĩ tới nguyên nhân này Bà Vương bất giác sầm mặt lại.
Tâm Nghiên cũng không nghĩ muốn đem chuyện mấy nay Đồng Hiên tới làm phiền mình nói ra cho mẹ chồng biết, cũng chỉ cười cười nói cho qua. Chuyện mình do mình tự quản, không nên để người thân giúp đỡ, kẻo từ khéo lại thành vụng.
Tâm Nghiên ở nhà bà Vương đến tận buổi chiều mới về. Ở nhà mẹ chồng vốn cũng không thể thoải mái bằng ở nhà mình đi.
Về tới biệt thự cũng gần tới giờ ăn cơm, Tâm Nghiên tắm rửa rồi thay bộ quần áo ở nhà ra. Vừa xuống đến lầu đã thấy hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, hình như đang nói chuyện gì đấy.
Chị dâu.
Vương An là người phát hiện ra cô đầu tiên, cậu cười vui vẻ còn chuẩn bị đứng dậy thiếu điều nhảy về phía cô một phen.
Tâm Nghiên lườm cậu một cái: Hưng phấn như vậy làm gì. Cậu còn nợ tôi 3 cân táo chưa ăn hết đâu.
Vương An nghe thế mặt biến sắc cúi đầu oán thán: Không ăn hết thì vứt đi, sao chị cứ bắt tôi ăn cho bằng được chứ.
Kiếp này lãng phí kiếp sau làm chó gặm lại thức ăn thừa. Tâm Nghiên lành lạnh trả lời, Vương An bĩu môi không thèm tin lời cô nói, nhưng cũng không dám nhảy bổ vào người cô nữa.
Vương Niệm Từ nãy giờ đều im lặng, đến bây giờ mới mở miệng: Thím Lan nói sáng nay cô đi ra ngoài, cô đi đâu vậy?
Thím Lan chính là ngươig giúp việc mới ở nhà cô, thím mới đến từ hôm qua. Tâm Nghiên kéo ghế ngồi xuống, nhàn nhã cầm lấy đôi đũa từ dưới bàn lên: Đi thăm mẹ Vương.
Vương Niệm Từ thấy cô đi gặp mẹ mình, anh cau cau mày hình như đang suy nghĩ có phải cô đã đem chuyện Đồng Hiên nói ra hay không, thì Tâm Nghiên phía đối diện lại mở miệng.
Chuyện anh dắt người tình về nhà tôi chưa nói đâu.
Vương An bên kia hiếu kì, bên dưới chân bàn khều khều chân cô, mắt nháy nháy rất muốn hóng chuyện. Tâm Nghiên lạnh mặt rụt chân về, tiện thể lườm cậu một cái.
Vương Niệm Từ cảm thấy rất oan uổng, anh chưa từng làm gì, Đồng Hiên cũng là tự đến vậy mà bây giờ cô lại đổ lỗi cho anh.
Đang muốn mở miệng nói gì thì tên hóng chuyện bát quái là Vương An đã hai mắt toả sáng hưng phấn hỏi: Anh họ, anh thực sự đã dắt bồ về nhà à.
Vương Niệm Từ bộ mặt đen sì, con ngươi đen thẫm liếc sang lập tức khiến Vương An thu lại vẻ thất thố của mình, cậu ho khan mấy tiếng rồi nói: Haha, anh họ cùng chị dâu cứ nói chuyện, em không nghe đâu, chưa nghe gì hết.
Nếu cậu còn không biết điều tôi lập tức trình cậu ra đưa ba mẹ cậu, xem họ có đem cậu về lột da rồi tống cổ làm đám cưới luôn không?
Vương An sợ hãi rụt rụt cổ, quả nhiên anh họ lợi hại. Hừ!! Đợi ông đây qua cơn hoạn nạn sẽ đối mặt thẳn thắn như hai người đàn ông với anh.
Tâm Nghiên nghe thấy cũng có chuyện vui vẻ khi người gặp hoạ, quét mắt nhìn sang Vương An cười “khích lệ” một cái, lập tức cậu kín đáo trừng lại cô.
Ha ha ha!!!
Tiểu thịt tươi biết tức giận rồi cơ đấy.
“Mẹ có nói gì với cô không?” Vương Niệm Từ rõ ràng thấy hai người họ trao đổi ánh mắt cực khó chịu lên tiếng cắt ngang.
Tâm Nghiêng quay mặt về, cũng tự thu lại nụ cười: “Có.”
Vương Niệm Từ đợi cô ăn hết một con tôm mới hỏi tiếp: “Là chuyện gì?”
“Tại sao chúng ta chưa có con.”
Thần sắc Vương Niệm Từ có chút ngưng lại, lúc sau động đũa gắp từ dưới đĩa lên một gắp rau cho vào bát tiếp tục hỏi: “Vậy cô trả lời thế nào?”
“Tôi không nói gì.”
“Vậy mẹ nói sao?”
Giọng thiếu nữ phá lệ nhẹ nhàng cùng uyển chuyển: “Mẹ nghĩ anh bị bất lực!”
-
Có nàng nào từ đầu đến giờ vẫn theo dõi truyện nhưng chưa một lần cmt không?