Chồng Khờ Không Nghe Dạy

Chương 3: Chương 3




Diệp Tỉnh An đi thẳng vào phòng tắm, Điền Bảo Bối cúi thấp đầu ngồi ở bên giường, điều chỉnh lại hô hấp của mình.

Mười phút sau, Diệp Tỉnh An mặc một bộ đồ ngủ bước ra, không đợi anh mở miệng, Điền Bảo Bối đã bước đến trước mặt anh, trợn mắt hung dữ giống như một con chó nhỏ đang tức giận: “Học trưởng, vừa rồi anh nói như thế làm tôi cảm thấy rất buồn, nếu không phải vì để mau có em bé, tôi thật sự muốn . . . .” Cô hít hít mũi, lại tranh cãi vô ích với Diệp Tỉnh An.

“Muốn làm gì?”

“Muốn. . . . .” Điền Bảo Bối đột nhiên tiến thêm một bước.

“Này, cô làm gì vậy?” Diệp Tỉnh An giật mình lùi lại.

“Quên đi, bắt đầu thôi.”

Điền Bảo Bối nắm lấy cánh tay không bị thương của Diệp Tỉnh An, kéo anh đến bên giường ngồi xuống, sau đó cô đột nhiên phất lên tà váy, giống như một nữ hiệp tiêu sái, nếu anh đã nói quá đáng như vậy, cô sẽ chứng minh cho anh thấy, cô đã chuẩn bị tốt để sinh em bé, chẳng qua là cô không muốn ly hôn mà thôi.

Tư thế này của cô dọa Diệp Tỉnh An giật mình, cũng quên mất mình đang tức giận, mà bắt đầu lo lắng cho bản thân, sợ cô sẽ lại làm mình bị thương.

Thế là anh khoanh hai tay ôm kín người mình: “Này, Điền Tiểu Điềm, thật ra bây giờ cánh tay của tôi không thể cử động, cô đừng nổi điên, nhanh nhanh trở về phòng đi, đừng ở đây quấy rầy tôi.”

“Không được, chúng ta phải tranh thủ thời gian.” Chu kỳ rụng trứng của cô đã tới được vài ngày.

“Tay tôi bị thương, không làm được.”

“Để tôi” Điền Bảo Bối nói.

“Cô?” Diệp Tỉnh An sửng sốt.

“A. . . . .” mặt của Điền Bảo Bối đột nhiên đỏ lên, xấu hổ nói: “Làm sao? Tôi thì không được sao?”

Diệp Tỉnh An ngẩn người, đột nhiên cười một tiếng.

Điền Bảo Bối bị anh chọc tức, cô hạ quyết tâm, liền bước về phía trước.

Sau khi quyết định xong, cô đi nhanh về phía Diệp Tỉnh An, giúp anh tách hai chân ra, sau đó cô cúi đầu, điên cuồng hôn loạn trên người anh.

Diệp Tỉnh An né tránh vài cái, sau đó vươn tay ra ngăn động tác của cô: “Này, này, này, cô có biết mình đang làm gì không? Sao lại hôn loạn lên như vậy?” Anh nhếch lông mày, ánh mắt sáng rực nhìn cô, thấy Điền Bảo Bối đang thở hổn hển, khuôn mặt cô nhỏ nhắn, đột nhiên làm anh cảm thấy hứng thú.

Anh giật giật khóe miệng: “Cô có hiểu hôn là như thế nào không?”

Điền Bảo Bối ngơ ngác nhìn bờ môi anh, sau đó nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi hiểu.”

Cô di chuyển thân mình, cúi người hôn lên môi anh, nụ hôn nhàn nhạt, liếm nhẹ khóe môi của Diệp Tỉnh An.

Điền Bảo Bối từ từ nhắm mắt, cho nên cô không phát hiện Diệp Tỉnh An mở mắt, anh nhìn cô hồi lâu, không nhịn được vươn cái lưỡi dài cuốn lấy đầu lưỡi thơm tho của cô, Điền Bảo Bối rên lên một tiếng, đột nhiên mở mắt, lưỡi của cô bị anh mút, chỉ có thể kêu ô ô vài tiếng.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh, còn chủ động vòng tay ra sau cổ anh, bàn tay nhỏ bé run run, anh biết cô đang rất khẩn trương.

Diệp Tỉnh An buông tay, hơi nâng thân mình lên, rời khỏi môi Điền Bảo Bối, hỏi: “Tiếp theo làm gì?” Ánh mắt anh có chút khinh thường, giống như chế giễu Điền Bảo Bối cô trừ hôn ra thì không biết cái gì cả.

Điền Bảo Bối tức giận, tuy rằng không thành công, nhưng tốt xấu gì cô cũng đã thử qua vài lần.

Sau khi đột phá xong giai đoạn đầu tiên, tiếp theo mọi thứ đều trở nên thuận lợi.

Điền Bảo Bối không có hành vi bạo lực nào, cô chỉ giống như một tiểu bạch thỏ, vùi trong ngực Diệp Tỉnh An khóc sụt sùi, nhìn cô như vậy Diệp Tỉnh An cảm thấy mình như đang bị dục hỏa thiêu đốt, một đêm này anh muốn cô rất nhiều lần, giống như sợ qua đêm nay cô sẽ trở về thái độ bình thường, cho nên đêm nay anh càng tranh thủ muốn cô.

Cao trào đến lần thứ nhất, Điền Bảo Bối run run, ngã vào trong ngực anh, Diệp Tỉnh An ôm cô nằm xuống, không nhịn được nghĩ trong lòng, hôm nay Điền Bảo Bối thật ngoan.

Hình như anh đã tìm được cách để thuần phục cô.

Bởi vì Điền Bảo Bối ngang ngược, chỉ có lúc ở trên giường mới thật ngoan, giống như một con mèo nhỏ, chỉ có thể nằm trong ngực anh kêu meo meo, Diệp Tỉnh An cảm thấy lúc cô hóa thành mèo nhỏ thật đáng yêu mê người, giống như một miếng bánh ngọt, khiến anh ăn một miếng lại nhịn không được ăn thêm miếng thứ hai, một miếng lại một miếng. . . . . .

Mấy ngày nay Diệp Tỉnh An luôn cảm thấy đói bụng, chỉ hận không thể ba bữa đều đem cô ăn sạch, nhưng mà anh sẽ không để cho cô biết là mình ham muốn cô.

Thế là Diệp Tỉnh An đành phải chịu đựng trông ngóng theo dõi bảng chu kỳ, tại sao nguyên một tháng mà chỉ có mấy ngày Điền Bảo Bối mới rụng trứng? Khiến những ngày còn lại anh không biết tìm lý do gì để ăn cô.

Rất nhanh, Diệp Tỉnh An phát hiện ra bản thân mình lại có những suy nghĩ không thích hợp như vậy, sao anh có thể mê luyến cơ thể của cô cơ chứ? Anh không phải là người như vậy nha, đúng lúc trong công ty dạo này công việc bận rộn, thế là Diệp Tỉnh An ngày ngày đều ngâm mình ở công ty.

Nhưng quả thật là sau chuyện này, quan hệ của hai người khá lên không ít, ít ra cũng có lúc sẽ có mấy giờ hai người không cãi nhau.

Cứ như vậy sau hai tháng tiến hành kế hoạch, bụng của Điền Bảo Bối vẫn chưa có tin tức gì, hai người liền thảo luận là do vấn đề của ai, thế là một vòng chiến tranh mới lại bắt đầu.

Khơi mào chiến tranh là Điền Bảo Bối, một buổi trưa, hai người đang ngồi trong phòng khách ở lầu ba, vẫn như cũ, mỗi người một góc, phân rõ ranh giới của mình.

Đã vào tháng năm, khí hậu ôn hòa mát mẻ, Điền Bảo Bối đơn thuần mặc một chiếc áo ngủ Spongebob Squarepant ngồi ở trên ghế sofa, trong tay bưng một dĩa hoa quả.

Điền Bảo Bối xiên một miếng táo bỏ vào trong miệng, nói bóng gió: “Vì sao đến bây giờ trong bụng vẫn chưa có tin tức gì?”

Diệp Tỉnh An hiếm khi cùng cô ngồi trong phòng khách, đang xem báo nói: “Cái bụng của cô cũng không phải điện thoại di động, moi đâu ra tin tức.”

Điền Bảo Bối nuốt miếng táo: “Anh biết là tôi đang nói gì mà, học trưởng!”

Diệp Tỉnh An không kiên nhẫn nói: “Mang thai là chuyện không thể gấp.”

Điền Bảo Bối ừm một tiếng, lại lấy một trái cà chua nhỏ bỏ vào miệng, vừa nhai vừa liếc Diệp Tỉnh An, nhỏ giọng nói: “Hay là do anh có vấn đề gì phải không, học trưởng?”

“Chuyện này. . . . . . . . . . . “ Tay Diệp Tỉnh An đang cầm báo run lên, anh gấp tờ báo lại, ánh mắt như mũi tên xẹt qua: “Cô!”

“Tôi chỉ hỏi một chút thôi, nếu không thì tại sao hai tháng rồi mà vẫn chưa có tin tức gì?”

“Tại sao cô không cho là bản thân mình bị vô sinh đi?”

“Làm sao có thể như thế được? Tôi hoàn toàn khỏe mạnh.”

“Ông đây cũng khỏe mạnh!” Bản lĩnh đàn ông bị nghi ngờ khiến Diệp Tỉnh An cảm thấy tức giận.

“Anh mỗi ngày đều uống rượu hút thuốc thì làm sao mà khỏe mạnh? Anh chưa nghe nói hút thuốc sẽ gây liệt dương sao?”

“Cô mỗi ngày đều ăn mấy loại thức ăn cặn bã như vậy, cô không biết mấy thứ đó có thể làm cho gà mái không thể đẻ trứng sao?”

“Này, học trưởng, sao anh có thể nói mấy câu làm tổn thương người khác như vậy?”

“Là cô kiếm chuyện trước.”

“Tôi đang nói chuyện với anh đấy?”

“Cô cũng cùng người khác nói chuyện về vấn đề có thể sinh con được hay không sao?”

“Tôi nói với người khác chuyện này làm gì? Tôi nói với anh là vì gần đây chúng ta cùng làm chuyện này.”

“Tôi thấy cô muốn có con đến phát điên rồi.” Diệp Tỉnh An quăng tờ báo, tâm trạng của anh cực kỳ xấu, “Ngày mai tôi sẽ đi hỏi bác sĩ, xem xem ai mới là người có vấn đề, có bệnh thì mau chữa, mất công không sinh con được, không ly hôn được, cô sẽ sốt ruột chết mất.” Nói xong anh hung hăng hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Điền Bảo Bối một cái rồi quay đầu đi ra khỏi phòng khách.

Điền Bảo Bối ủy khuất bĩu môi, tại sao lại trách cô? Hơn nữa chẳng phải chính anh là người đề nghị ly hôn sao, bây giờ lại nói tất cả chuyện này là do cô muốn?

Điền Bảo Bối liếc mắt về hướng Diệp Tỉnh An rời đi, sau đó lấy một miếng thanh long, hung hăng bỏ vào miệng cắn, coi nó là Diệp Tỉnh An, dùng sức nhai nhai nhai, nhai chết anh, cô thật sự muốn xem là vấn đề của ai, nếu như là do Diệp Tỉnh An, anh nhất định phải chết!

Diệp Tỉnh An làm việc rất nhanh, vài ngày sau liền hẹn gặp bác sĩ.

Các mục kiểm tra đều chứng minh, thân thể Diệp Tỉnh An và Điền Bảo Bối cơ bản không có vấn đề, chỉ là sau khi nói chuyện một hồi, bác sĩ mới nói thật ra hai người bọn họ đều có vấn đề, cả hai vì quá mong có con, lại không chú ý tĩnh dưỡng cơ thể của mình.

Bác sĩ nói, may mắn Điền Bảo Bối bây giờ còn chưa có thai, bởi vì sức khỏe tiêu chuẩn của hai người hiện tại chưa phải là tốt nhất, không thích hợp để cho em bé phát triển, cho nên bác sĩ yêu cầu thời gian này bọn họ cần phải giữ cho cuộc sống khỏe mạnh, kiêng rượu và không được ăn đồ ăn vặt.

Kiêng rượu? Không được ăn vặt? Chết mất, Diệp Tỉnh An mỗi ngày đều không thể không uống rượu, mà Điền Bảo Bối mỗi ngày phải ngâm mình trong đống đồ ăn vặt.

Thế là trên đường về nhà, hai người rơi vào trầm tư, muốn uống rượu hay là muốn em bé khỏe mạnh, đó là cả một vấn đề. Muốn đồ ăn vặt hay muốn em bé khỏe mạnh, đó cũng là cả một vấn đề. Về chuyện bảo đảm cuộc sống khỏe mạnh này, hai người luôn luôn cãi vã cuối cùng cũng đứng cùng một phe, thậm chí còn bắt đầu nói chuyện vô cùng hòa thuận.

Điền Bảo Bối lên tiếng trước, cô xoắn xoắn ngón tay, có chút lo lắng, mắt to xoay tới xoay lui: “Thật ra đồ ăn vặt với em bé chả có liên quan gì cả.”

Diệp Tỉnh An cũng nói: “Thật ra hút thuốc uống rượu với em bé cũng. . . . . . . “

Điền Bảo Bối nhìn anh một cái, Diệp Tỉnh An hắng giọng: “Không liên quan là bao.”

Điền Bảo Bối tiếp tục nói: “Thật ra sau này em bé lớn lên cũng sẽ ăn đồ ăn vặt thôi.”

Diệp Tỉnh An cũng nói: “Hút thuốc uống rượu cũng là việc cần thiết cho công việc, không xã giao sẽ không kiếm tiền được, không kiếm tiền được thì làm sao nuôi con.”

Điền Bảo Bối gật đầu: “Tuổi thơ của trẻ em mà không có đồ ăn vặt thì sẽ không còn gì thú vị.”

Diệp Tỉnh An nhìn cô: “Vì cuộc sống sau này của con.”

Điền Bảo Bối cũng nghiêng đầu nhìn anh: “Vì niềm vui tuổi thơ của con.”

Hai người nhìn nhau thật lâu, sau đó kiên định gật đầu: “Uh, chúng ta làm như vậy là đúng.”

Hai người bọn họ tự mình thuyết phục bản thân một lúc, sau đó quyết định khuất phục ham muốn của chính mình, cái gì cũng không thèm kiêng.

Nhưng sau khi về nhà, Điền Bảo Bối ôm gấu bông ngồi trên thảm, mở TV, xé một bịch khoai tây chiên, chuẩn bị bỏ một miếng vào miệng, bỗng dừng lại, trong đầu nhớ tới lời bác sĩ nói thói quen không tốt sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, nghĩ một hồi lại chả còn khẩu vị để ăn tiếp.

Diệp Tỉnh An cũng vậy, rót một ly Wishky, thêm vài viên đá, cũng đốt một điếu xì gà, nhưng trước khi hút thì dừng lại, sinh em bé là vì muốn ly hôn, bọn họ đúng là một cặp cha mẹ không có trách nhiệm, nếu không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh, ít nhất cũng phải cho nó một thân thể khỏe mạnh chứ.

Diệp Tỉnh An nghĩ như vậy, sau đó cắn răng đem đổ hết ly Wishky.

Điền Bảo Bối thì không nghĩ đến việc ly hôn, cô chỉ muốn làm mẹ, tuyệt đối không hy vọng con mình không khỏe mạnh, cho nên suy nghĩ một chút liền quyết tâm, đem đồ ăn vặt ném xuống.

Hai người sau khi quyết định đối mặt, phê bình tư tưởng lúc trước, tiếp theo liền quyết định tiến hành phương án đảm bảo cuộc sống khỏe mạnh, chấm dứt hết tất cả những thói quen không tốt vì tương lai của đứa bé.

Thế là tại ranh giới phân chia, trên bức tường lại có thêm một cái khung, trên mặt là tờ giấy cam kết sinh tử có chữ ký của Diệp Tỉnh An và Điền Bảo Bối, còn có thêm 2 dấu vân tay màu đỏ.

Lời thề son sắt viết trên tờ giấy cam kết không được bao lâu, cả hai liền hối hận.

Nhất là Diệp Tỉnh An, không chỉ kiêng rượu, quan trọng nhất là còn phải cấm dục, bác sĩ nói bọn họ cần phải điều dưỡng trong một thời gian, sau đó lại phải dựa theo chu kỳ thụ thai, cho nên cảnh tượng náo nhiệt trong phòng sinh em bé hai tháng qua liền trở nên lặng ngắt.

Thỉnh thoảng Diệp Tỉnh An đi làm về, còn có thói quen đến phòng này tắm rửa, sau đó nằm lên giường mới chợt nhớ ra là hiện tại bọn họ không phải ngủ chung nữa.

Bình thường lúc này, anh buồn bực muốn uống một ly rượu, nhưng lúc đi đến phòng khách thì mới phát hiện không còn thấy tủ rượu nữa, quay đầu lại thì nhìn thấy Điền Bảo Bối đang ngồi phịch trên ghế sofa giống một con thỏ chết, trước mặt cô là một ly trà sữa, ôm một dĩa trái cây trong lòng, cô gục đầu, buông thõng tay, ngủ gà ngủ gật.

Diệp Tỉnh An bình tĩnh bước đến bên cạnh cô, nặng nề ngồi xuống, sofa đột nhiên bị lún xuống, Điền Bảo Bối bị giật mình, ưm vài tiếng liền tỉnh, cô giống như một người ngớ ngẩn đang nhìn nhìn xung quanh.

Sắc mặt Diệp Tỉnh An rất khó coi, cầm ly trà sữa lên uống một ngụm lớn.

Khi anh đặt ly trà sữa trở lại bàn, Điền Bảo Bối liền mạnh mẽ lao tới, ôm lấy cánh tay anh bắt đầu cắn giống như một con chó nhỏ bị bỏ đói, Diệp Tỉnh An bỗng dưng gào lên thảm thiết, đứng bật dậy, dùng sức hất cánh tay, nhưng cho dù anh có vung qua vung lại Điền Bảo Bối cũng không chịu buông ra, trong cổ họng còn phát ra tiếng ô ô, Diệp Tỉnh An không thể nhịn được nữa, nắm chặt nắm đấm, do dự nửa ngày cuối cùng gõ nhẹ lên trán cô một cái.

A..aaa.., Điền Bảo Bối gào lên một tiếng, rụt đầu lại.

Diệp Tỉnh An ôm cánh tay sưng đỏ, quát: “Cô lại lên cơn điên à?”

Điền Bảo Bối ủy khuất, hốc mắt đỏ lên: “Tôi muốn đồ ăn vặt, đồ ăn vặt, đồ ăn vặt!!!”

Diệp Tỉnh An tức giận nói: “Tôi muốn uống rượu, uống rượu, uống rượu!!!”

Điền Bảo Bối thê thảm rên rỉ một tiếng, vô lực ngã lên ghế sofa, hai mắt thất thần nhìn lên trần nhà.

Diệp Tỉnh An xoa cánh tay đau đớn, đang tính rời đi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ giống như sắp chết của Điền Bảo Bối, lại có cảm giác đồng cảnh ngộ, thế là anh không nhấc mông lên, lại lấy một quả táo trong dĩa trái cây của cô cắn một miếng, nhai ngấu nghiến vài cái cho hả giận, nghĩ tại sao ly hôn lại khó như vậy? Anh bực bội nuốt miếng táo, sau đó quay sang nhìn Điền Bảo Bối.

Trầm mặc một hồi, anh bỗng nhiên nói: “Hay là thôi đi.”

Điền Bảo Bối rầm rì một tiếng, chỉ giật giật ngón tay, giống như tê liệt nói: “Cái gì?”

Diệp Tỉnh An lại nghiêng mặt liếc cô một cái, thử đưa ra đề nghị: “Chuyện sinh con…hay là thôi đi.”

Điền Bảo Bối đột nhiên nhảy dựng lên, cái dĩa đặt trên đầu gối rơi xuống, trái cây vương vãi trên sàn.

Điền Bảo Bối quỳ gối trên ghế sofa, trợn mắt nhìn chằm chằm Diệp Tỉnh An: “Tại sao? Không phải chỉ là kiêng đồ ăn vặt thôi sao? Tôi có thể chịu đựng, tất cả đồ ăn vặt cũng đã ném hết đi rồi, lúc thèm tôi lại ăn trái cây, tôi có thể từ bỏ, sao có thể nói thôi đi là thôi được?”

Cô không phát hiện ra sự thất thố của mình, bởi vì quá hoang mang, nếu như nói sẽ không sinh con nữa, cô lấy cái gì để níu kéo Diệp Tỉnh An? Anh có thể sẽ không cần đứa bé, trực tiếp ly hôn với cô không?

Diệp Tỉnh An lại hiểu lầm phản ứng của cô, lại một lần nữa thấy được quyết tâm muốn ly hôn của cô, anh đã làm gì trêu chọc đến cô gái này, tại sao cô cứ phải dứt khoát muốn ly hôn với anh? Mỗi lần hai người cãi nhau, đều là một mình anh bị đánh, cô nghĩ là anh không muốn ly hôn sao? Chẳng qua là hiện tại phải kiêng rượu làm anh cảm thấy thật khổ sở.

Diệp Tỉnh An lạnh mặt, âm lượng cũng lớn hơn: “Có thể kiêng, có thể kiêng, cô gào lên làm gì? Đồ điên.” Nói xong anh liền xoay người chuẩn bị rời đi.

Điền Bảo Bối còn đang quỳ, tủi thân nói: “Tại sao anh lại nói tôi như vậy?”

Diệp Tỉnh An cũng không quay đầu lại: “Mắng cô như vậy còn chưa đủ đâu.”

Điền Bảo Bối nhe răng trợn mắt nhìn theo bóng lưng của anh, lúc bóng dáng anh sắp biến mất, cô hét to: “Học trưởng, anh cũng phải kiên trì đó.”

Kiên trì như vậy trong một thời gian ngắn, ngôi nhà thủy tinh hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Gần đây Diệp Tỉnh An rất ít khi đi tham dự xã giao, họp mặt gia đình anh cũng không uống rượu, thay đổi này khiến cho cô em gái Diệp Cảnh Tâm cảm thấy rất kỳ lạ. Thế là cô và chồng mình là Lôi Thiểu Quyết tìm một lý do để hẹn anh hai và chị dâu ra ngoài.

Diệp Cảnh Tâm nhỏ hơn Diệp Tỉnh An hai tuổi, năm nay hai mươi sáu, năm ngoái cô mới gặp lại chân mệnh thiên tử của mình, Cửu thúc rất nhanh đưa ra quyết định kết hôn, chồng cô lớn hơn Diệp Tỉnh An, năm nay anh ba mươi tuổi, là một luật sư nổi tiếng.

Chỉ là Lôi Thiểu Quyết trẻ hơn một chút so với người cao lớn như Diệp Tỉnh An, anh có khí chất tao nhã, tính cách trầm ổn, hướng nội, vẻ mặt luôn thản nhiên, giống như không có biểu cảm gì, cho nên không có nếp nhăn.

Bốn người hẹn nhau gặp mặt ở một nhà hàng rất ưa thích, nằm gần bến cảng, Diệp Cảnh Tâm và Lôi Thiểu Quyết tới trước, bọn họ hàn huyên nói chuyện phiếm một hồi, lại nhìn thấy Diệp Tỉnh An và Điền Bảo Bối, vẻ mặt hai người giống như u hồn đang bước vào.

Hình dung như vậy cũng không có khoa trương, sắc mặt hai vợ chồng này không đẹp chút nào, xem ra là trong lòng không yên, Diệp Cảnh Tâm lập tức nổi lên lòng hiếu kỳ.

Trông thấy bọn họ đi đến, Diệp Cảnh Tâm cùng Lôi Thiểu Quyết đứng lên.

Lôi Thiểu Quyết lễ phép cười cười, còn Diệp Cảnh Tâm thì nhìn Diệp Tỉnh An đánh giá một phen, vòng qua bắt lấy cánh tay anh hỏi: “Sao nhìn anh giống như vừa mới bị đun nước sôi vậy?”

Diệp Tỉnh An liếc cô một cái, tức giận nói: “Gọi anh đi ra ngoài là muốn ăn cơm hay là muốn tra khảo?”

Diệp Cảnh Tâm trả lời một cách mỉa mai: “Em là đang quan tâm anh, thật đúng là không biết phân biệt tốt xấu.”

Cô tặng Diệp Tỉnh An một ánh mắt xem thường, nhưng không thấy anh phản bác như trong dự đoán, cô liền cảm thấy không được bình thường, thế là cô kéo Điền Bảo Bối, chị dâu của mình ngồi sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Anh của em làm sao vậy? Thấy anh ấy có vẻ phờ phạc ủ rũ, thật không bình thường nha.”

Hỏi xong lại không nghe thấy câu trả lời, cô nghiêng đầu nhìn, thấy Điền Bảo Bối đang nhìn đăm đăm vào ly Coca trên tay mình, ánh mắt sáng rực.

Diệp Cảnh Tâm kỳ quái nhìn cô, lại nghiêng đầu nhìn sang chồng mình, không chú ý thấy Diệp Tỉnh An ngồi đối diện cũng đang nhìn đăm đăm vào ly rượu trên tay của Lôi Thiểu Quyết, ánh mắt sáng rực.

“Hai người bị làm sao vậy?”

“Anh à, anh có muốn uống chút gì hay không?” Lôi Thiểu Quyết lễ phép hỏi.

“Cái này. . . . . . . “ Diệp Tỉnh An nuốt nuốt nước miếng.

“Nước ép trái cây.” Điền Bảo Bối bỗng dưng quát to giống như bị quỷ ám.

Bả vai Diệp Tỉnh An rũ xuống, hung hăng trợn mắt nhìn về phía Điền Bảo Bối một cái.

“A. . . . .Này, này Bảo Bối, chị muốn uống gì?” Diệp Cảnh Tâm hỏi Điền Bảo Bối.

“Ừm. . . . . .” Điền Bảo Bối liếm liếm khóe môi.

“Nước ép trái cây.” Diệp Tỉnh An hô to giống như muốn trả thù.

Điền Bảo Bối trừng mắt nhìn sang, ánh mắt hai người chạm nhau, phát điện, nhưng mà không phải là bởi vì yêu, hai người bọn họ giống như hai con sói đói, tròng mắt đỏ rực, nhìn nhau nhe nanh trợn mắt, chỉ còn không đợi đến đêm trăng tròn gào thét nữa thôi.

Diệp Cảnh Tâm bị bọn họ làm cho choáng váng, dở khóc dở cười, nhìn qua nhìn lại hai người, sau đó hỏi: “Hai người làm sao vậy? Anh à, không phải anh thích uống Wishky nhất sao? Bảo Bối, chị thích uống Coca như vậy, sao hôm nay lại đổi thành nước trái cây rồi?”

Nghe Diệp Cảnh Tâm nói ra đồ uống mình yêu thích nhất, hai người suýt nữa chảy nước mắt.

Diệp Tỉnh An che mặt, khổ sở lắc đầu.

Điền Bảo Bối vẫn tương đối kiên cường, nói với Diệp Cảnh Tâm: “Anh chị vì một cuộc sống khỏe mạnh nên từ bỏ những thứ đó rồi.”

Diệp Cảnh Tâm không hiểu ý cô: “Không phải hai người đều rất khỏe mạnh sao?”

Điền Bảo Bối cong môi, hít hít mũi: “Nhưng vẫn chưa đủ, để em bé khỏe mạnh thì tất cả phải từ bỏ.”

Diệp Cảnh Tâm giống như là vừa nghe được một tin giật gân, đột nhiên mở to mắt: “Em bé? Hai người muốn sinh con?”

Điền Bảo Bối gật gật đầu, liếc nhìn Diệp Tỉnh An một cái, cũng không có nói ra lý do thật sự vì sao lại muốn sinh con.

Sau bữa cơm, Diệp Cảnh Tâm luôn hỏi hai người bọn họ chuyện sinh con, lúc nói xong lại đột nhiên nhớ ra một chuyện, kéo tay Điền Bảo Bối hỏi: “Đúng rồi, Bảo Bối, em có một người bạn mở lớp dạy Taekwondo, chị có rảnh thì đi hướng dẫn một chút, lại nói em cũng không có bản lĩnh như chị, may mắn bây giờ còn chưa có thai, sau này mang thai sẽ không thể chơi những thứ này nữa.”

Vừa nói tới bản lĩnh của vợ mình, trong đầu của Diệp Tỉnh An và Lôi Thiểu Quyết đều là máu và nước mắt, thế là hai người bọn họ lặng lẽ nhìn nhau một cái, liền tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.