Chồng Khờ

Chương 6: Chương 6




Ngày vẫn như cũ trôi qua, mỗi khi hắn dũng cảm quyết định làm chuyện gì, nàng sẽ viết một bức thư khen hắn, nói hắn làm tốt lắm, nàng thật sự là gả cho một trượng phu tốt, đáng tín nhiệm, nửa đời sau đều trông cậy vào hắn.

Hắn mặc dù không biết cách biểu hiện ra ngoài, nhưng mỗi lần nhận được thư, hắn sẽ biểu hiện đặc biệt tích cực.

Chỉ cần hắn làm cho nàng vui vẻ, sẽ viết thư nói cho hắn biết, hắn thực sự làm cho nàng hạnh phúc.

Vì thế càng lúc hắn cũng càng tự tin hơn vào quyết định của mình, không còn lại hỏi nàng, nàng cũng luôn tín nhiệm cho hắn tự làm, tôn trọng quyết định của hắn.

Năm ấy mùa thu chưa đến, trong thôn có vị Hoa Phục công tử đến, nghe nói là đại địa chủ trong kinh thành, coi trọng địa chất của thôn Lưu Vân, nói là có thể gieo trồng được dược liệu quý, ở trong này một đoạn thời gian thăm dò đất đai.

Hoa Phục công tử đợi từ mùa thu đến mùa đông, mua vài mẫu đất, muốn cùng Chúc Xuân Phong hiệp đàm mua lại miếng đất cũ kế bên nhà.

Mảnh đất kia đã hoang vắng, lưu lại cũng không có giá trị, phụ thân không có khả năng trở về, đứng ở gian phòng từng dạy hắn đọc sách viết chữ, vị công tử kia nói ra điều kiện vô cùng tốt, có thể cho Tưởng Vân cùng đứa nhỏ sống thoải mái qua ngày, hắn biết hắn nên đồng ý.

Hai phu thê đóng cửa lại thương nghị một chút, hắn thực sự không cách nào hạ quyết định, liền giao cho thê tử xử trí.

Lục Tưởng Vân thận trọng suy nghĩ vài ngày rồi quyết định từ chối.

“Vì sao?” Quý công tử một mặt không hiểu: “Là không vừa lòng với giá đưa ra sao? Chuyện này có thể bàn….”

“Không, không phải vấn đề ngân lượng, đó là mảnh đất công công lưu lại cho trượng phu, ta nghĩ muốn để lại cho hắn, khi tưởng nhớ phụ mẫu cũng có nơi để đi.”

A Phong luyến tiếc, nàng nhìn thấy, bằng không hắn đã không thể không đưa ra quyết định.

Lý trí cho thấy là nên bán, nhưng tình cảm thì lại không cho.

Nơi đó, có ký ức tốt đẹp của hắn. Là khi hắn dựa vào phụ mẫu, nên mỗi khi đau lòng khổ sở đều trốn ở đây, như có phụ mẫu đang tồn tại an ủi hắn.

Nếu bán đi, khi tâm tình hắn không tốt thì phải đi nơi nào?

Vật trượng phu cực kỳ quý trọng có thể nào mà lấy tiền bạc đánh giá? Dù giá cao tới đâu cũng không bán.

Nam tử suy nghĩ sâu xa rồi nhìn nàng, không nói gì thêm liền rời đi, sau cũng không quay lại đòi mua nữa.

Vào đông, trên núi ít thú rừng, săn cũng không được nhiều lắm, Chúc Xuân Phong thưởng ở khe núi thả câu bắt cá, ngày tương đối nhàn nhã, thê tử cũng mang theo nữ nhi bồi hắn, bọn họ coi như là đi du lịch, cũng vui vẻ vô cùng.

Trải khăn trên cỏ khô, nữ nhi được chín tháng đã có thể đi lại, nằm trên khăn nhàm chán, không cam chịu cô đơn nên chạy đi đuổi bướm.

Thê tử tựa vào vai hắn, vẻ lười nhát cúi mắt xuống, hắn vòng tay ôm bảo vệ, khóe mắt dư quang không quên chiếu cố nữ nhi.

Nữ nhi sôi nổi vui quá hóa buồn, mặt úp xuống mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mếu vừa khóc.

Hai phu thê đồng thời chạy vội qua, theo bản năng đứa nhỏ chạy về phía phụ thân, vừa khóc vừa chỉ hòn đá nhỏ lên án: “Phụ thân….Ô….Xấu xa!”

“Đúng thế!” Chúc Xuân Phong vừa tức giận vừa đau lòng, nhặt hòn đá lên ném xuống hồ nước: “Cho nó chết đuối, cho nó chết đuối! Xem nó còn làm thế nào khi dễ Tầm Nhi nhà ta.”

Hai người tức giận cùng chung mối thù, đứa nhỏ thoáng bình phục cõi lòng bi thống, khóc thút thít ngẹn ngào chôn mặt vào vai phụ thân, còn hắn thì thương tiếc vỗ lưng an ủi.

Trượng phu coi nữ nhi té có bị thương không, còn Lục Tưởng Vân thì thu dọn đồ đạc.

Hôm nay thu hoạch không tồi, có thể về nhà sớm.

Trở lại nhà, phụ thân và nữ nhi vẫn ôm nhau, nữ nhi vì khóc mệt mỏi ngã vào lòng phụ thân nằm ngủ.

“Làm sao vậy?” Lục Tưởng Vân nhìn trượng phu không yên lòng nhìn hướng xa xa, liền hỏi một câu.

“Người nọ…..rốt cuộc muốn làm gì?”

Tưởng Vân cuối cùng đã nói không bán, muốn để lại, mà Quý công tử kia thoạt nhìn cũng không tức giận, bắt đầu đi qua đi lại ở mảnh đất phụ cận nhà, không có nói đến chuyện mua bán, nhưng cũng không nói là muốn làm gì, ngẫu nhiên thuận tiện hướng nàng uống chén trà, mời ngồi liền ngồi, thật kỳ quái.

Lục Tưởng Vân liếc mắt nhìn một cái, nam nhân kia đang ở dưới sông thăm dò dòng nước, chống lại tầm mắt của nàng, mâu quang lưu chuyển cũng không rõ ràng, mà là hàm súc uyển chuyển, ngụ ý thật sâu.

Nàng dời tầm mắt: “Chàng đừng để ý đến hắn! Không làm phiền chúng ta là được rồi, đưa cá đây.”

Chúc Xuân Phong cõng nữ nhi trên lưng, một tay đưa sọt cá. Nàng đem cá nhỏ chuẩn bị buổi tối, còn cá to thì ngày mai đem bán cho Thiên Hương quán lấy tiền.

………

Thỏa thuận giá cả của mấy con cá trong sọt xong, thuận đường đi dạo chợ, xem trong nhà còn thiếu thứ gì thì sẵn tiện mua luôn.

Đến một sạp hàng, nàng dừng bước lại, chọn vài loại thuốc lá, hỏi hắn: “Loại nào tốt?”

Hắn đánh giá một chút, chỉ loại bên tay trái.

“Vậy chàng mua đi.”

Hắn lại không hút thuốc lá….

Những thứ Tưởng Vân muốn, hắn luôn luôn không dị nghị mà nghe theo.

Bỏ tiền mua thuốc lá, qua mấy ngày, bị nàng kéo về nhà mẹ đẻ, bao thuốc lá dùng làm quà cho nhạc phụ.

“A Phong mua, hắn nói hương tốt, phẩm chất cũng không tệ.”

Lục Khánh Tường liếc mắt nhìn con rể đứng ngốc một bên, không quá tin tưởng hắn sẽ có lòng như vậy: “Thực sự?”

Chúc Xuân Phong gãi gãi đầu, không thể phản bác nói: “Đúng…..”

Hắn có nói qua hương vị có vẻ tốt, bỏ tiền ra mua không có sai.

“A Phong đối với phụ thân có lòng, chỉ là hơi ngốc nên không biết diễn đạt, giống cái thùng đựng than ngày kia hắn mua, hắn nhìn thấy cái thùng phía trước của phụ thân đã cũ, nên đã đến cửa hàng lựa chọn rất lâu.” Nàng ngừng một chút, quay đầu hỏi trượng phu đứng ở phía sau: “Ta nói có sai không?”

”Không có…..” Hắn quả thực chọn lựa thật lâu, đó là bởi vì Tưởng Vân kéo hắn đến cửa hàng, muốn hắn nghiêm túc chọn lựa, nhất định phải chọn ra cái hắn thấy đẹp mắt nhất…

Hắn cứ cảm thấy kỳ quái, nhưng mỗi câu nói đều là sự thực, bởi vậy hắn nghĩ nghĩ, vẫn là trầm mặc.

Hắn là đứa ngốc nhưng chưa bao giờ nói dối.

Vẻ mặt Lục Khánh Tường hòa hoãn, tuy rằng vẫn không tỏ vẻ gì, nhưng lại chủ động giữ bọn họ lại dùng cơm.

Không cách mấy ngày, Lục Khánh Tường đi kiểm tra vườn trái cây, vô ý ngã đứt chân, Tưởng Vân thực lo lắng.

Lục gia chỉ còn một tiểu nữ nhi chưa xuất giá, mọi việc không tiện, nên mỗi ngày hắn làm khuân vác cõng nhạc phụ đại nhân ra ra vào vào, chẻ củi gánh nước, tất cả mọi việc đều ôm hết.

Tâm tư của hắn rất đơn giản, bởi vì Tưởng Vân phiền não, cho nên hắn giúp nàng, chỉ như vậy thôi.

Lục Khánh Tường vốn không vừa lòng đứa con rể này, thường ngày hay xoi mói, ai biết khi xảy ra chuyện, bên cạnh lại chỉ có người này giúp ông.

………

Ông lần này thấy thật khó chịu, nét mặt càng già nua, hắn muốn đi qua đỡ ông, nhưng ông không cho.

“ Lão Tử còn chưa có tàn phế, không cần ngươi nhiều chuyện.”

Chúc Xuân Phong lẵng lặng nhìn ông.

Từ nhà lão đại phu đến Lục gia, công phu đi đường của hắn phải mất một chung trà nhỏ, nếu là không cõng, chân của nhạc phụ bị thương, tất nhiên không thể về nhà.

Có kết luận, liền mặc kệ đối phương nói cái gì, hắn đem nhạc phụ khiêng trên lưng một đường về nhà.

Lục Khánh Tường bị thương ở chân, hai tay còn linh lợi, quyền cước đấm đá liên tiếp không lưu tình, hắn không hề phản kháng, an toàn về đến Lục gia, giao người cho Lục Tưởng Dung mới xoay người rời đi.

Hôm đó về nhà, Tưởng Vân thấy trên vai và trên lưng của hắn có vết thương do bị cào, vết bầm, đau lòng không thôi lấy rượu thuốc ra xoa bóp cho hắn.

Một lần, hai lần, ba lần, lúc mới bắt đầu, hắn luôn mang thương tích về nhà, không nói gì thêm, chỉ yên lặng thoát áo cho thê tử thoa thuốc.

Về sau số lần càng tăng, cũng không biết là thói quen hay là mắng mệt mỏi, đổi lại bình an vô sự.

Có một lần, Chúc Xuân Phong cùng thê tử đi thăm nhạc phụ, được lưu lại ăn cơm chiều, thoáng nhìn phụ thân thuận tay không để ý gắp đồ ăn cho con rể.

Lại sau đó, có một ngày ở Lục gia, Lục Khánh Tường biểu cảm cương cương hỏi hắn có muốn uống trà hay không.

Vừa khéo hắn hơi khát, liền gật đầu.

Tưởng Vân không cùng về, chỉ có hắn, đây là từ sau khi thành thân, hắn một mình tới Lục gia.

Lục Khánh Tường nhìn hắn lấy trà thượng phẩm con rể thứ hai hiếu kính tặng cho ông, nhắc đi nhắc lại dạy hắn cách phẩm trà.

Tuy rằng cảm thấy thực dài dòng, uống trà thì uống trà, còn chú ý nhiều như vậy, nhưng hắn vẫn im lặng lắng nghe, thật sự không muốn làm cho nhạc phụ đại nhân tức giận.

Lại sau đó, nhạc phụ đại nhân nói chân bị thương không tiện đi ra ngoài, muốn dạy hắn chơi cờ giết thời gian.

Vì thế hắn trừ bỏ việc ôm tầm Nhi đi tản bộ, thì thời gian còn lại đa phần đều là bồi nhạc phụ phẩm trà cùng chơi cờ.

Có khi quên luôn thời gian, đã trễ còn chưa về nhà, Tưởng Vân biết hắn ở đây nên đến tìm.

Một ngày này, hắn đều ở Lục gia, khi Tưởng Vân tìm đến, vẻ mặt giận dữ, trên đường về nhà vặn xoắn lỗ tai hắn, miệng tức giận mắng: “Đi ra ngoài liền không muốn trở về, có bản lĩnh thì chết xa một chút, đừng có trở lại! Ta thật sự là mắt bị mù, gả cho đồ vô dụng như ngươi, kiếm về có chút tiền thì làm được chuyện lớn gì…..”

Lỗ tai hắn rất đau, nhưng trong lòng nghi hoặc làm quên đi đau đớn.

Rõ ràng Tưởng Vân biết hắn ở nhà nhạc phụ đại nhân, trước kia cũng không ngại hắn kiếm ít tiền hay là nhiều tiền, vì sao bây giờ lại tức giận như vậy, hắn nghe không hiểu cho lắm…..

Hắn ngơ ngác quên luôn phản bác cùng giãy dụa, mặc nàng giống một người đà bà chanh chua chửi mắng hắn thẳng một đường về nhà, trong lòng luôn suy nghĩ lại xem mình đã làm sai chỗ nào….

Sau khi đóng cửa, nàng lập tức vo vê tai hắn bị nàng nhéo cho hồng lên, trở lại làm một Lục Tưởng Vân hắn quen thuộc, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ.

“Thật xin lỗi, có đau lắm không?”

Hắn lắc đầu: “Ta về sau sẽ không đi, nàng đừng nổi giận…..”

“Không phải nguyên nhân đó, chàng giúp ta chiếu cố phụ thân, ta cảm kích còn không kịp, làm sao có thể tức giận?”

“Vậy…” Nghĩ trước nghĩ sau vẫn nghĩ không ra.

Nàng thở dài: “Chàng nha, người ta sắp đến bắt cóc nương tử chàng, chàng còn chưa có cảnh giác gì.”

Đây là ý tứ gì?

Nàng chỉ chỉ ngoài cửa sổ: “Đuổi người tạp vụ, chúng ta mới có ngày thanh tĩnh.”

Hắn nhìn thân ảnh cách đó không xa, giống như đã hiểu một chút, là vì Hoa Phục Quý công tử kia sao?

“Tuấn mã thiên mang si hán đi, khéo phụ thường bạn chiết phu miên…..”

(Ngựa tốt lại để cho người ngu muội cưỡi, vợ giỏi phải ngủ cạnh chồng khờ)

Người nọ, thương tiếc nói như thế.

Ám chỉ bóng gió muốn nói nàng có thể có lựa chọn tốt hơn.

Cái gì là lựa chọn tốt hơn? Nam nhân kia trong nhà đã có một thê một thiếp, chưa bao giờ nhìn qua một nữ tử, trượng phu lại quan tâm cưng chiều như thế, săn sóc tất cả, bất kỳ việc gì đều nghĩ cho thê tử.

Cơm rau dưa, không cho rằng là khổ.

Mỹ vị ngon lạ cũng là một bữa, cháo trắng tương cà cũng là một bữa, trượng phu luôn yêu quý một vật, luôn toàn tâm toàn ý vì một người.

Hắn yêu, không phải nàng, là săn sóc của nàng, là ôn nhu nàng sủng trượng phu.

Gia tài bạc triệu, cũng không đổi được một nữ tử thật tình sủng ái chính mình.

Tâm tư nam nhân kia, nàng hiểu được, bởi vậy cũng biết rõ nên làm như thế nào mới có thể giết tâm tư của hắn, cắt đứt đoạn vọng tưởng này.

“A Phong, chàng chỉ cần biết, đó là làm cho người ta xem, làm cho hắn chết tâm, mới sẽ không quấy rầy cuộc sống của chúng ta, ta không phải thật sự ghét bỏ chàng là được rồi.”

Phải không? Như vậy nàng mới có thể cùng hắn sống thật tốt qua ngày?

“Vậy nàng cứ nhéo, nhéo thêm vài cái cũng không sao, da ta dày, không sợ đau.” Hắn còn chủ động đem lỗ tai đưa qua, hồn nhiên không biết là thê tử hy sinh to lớn, thay đổi hình tượng thành một thôn phụ thô bỉ.

Nàng cười cười, kiễng mũi chân lên hôn vành tai hồng hồng của hắn: “Hiện tại không có người khác, ta nhéo chàng làm gì? Đi rửa tay ăn cơm, ta có làm thịt trâu viên chàng thích.”

Tiết mục người đàn bà chanh chua chửi chồng, ước chừng trình diễn trong nửa tháng còn dư, mọi người đều không nhìn nổi, cảm thấy động một tí là phạm lỗi, Chúc Xuân Phong thật đáng thương, ào ào tới khuyên nàng, ngay cả phụ thân cũng không nhịu được mà vì hắn ra mặt, niệm nàng hai câu.

Nàng không để ý, vẫn như cũ.

Ban ngày diễn vai người đàn bà chanh chua, ban đêm, lại bị người bên gối bắt nạt triệt để.

“Chính là nàng nói, mắng ta vài câu, sẽ cho ta hôn vài cái.” Chu môi bị hôn sưng đỏ lên, vẫn không chịu buông tha, truy đuổi mút liếm cắn.

“Nàng xem, nơi này, nơi này, còn có nơi này đều đỏ.” Hắn chỉ cánh tay, còn có trên ngực, hắn đều vụng trộm làm cho đỏ lên, không cho nàng có cơ hội phản bác: “Nàng nhéo ta đau quá….”

Nói bậy, nàng rõ ràng đều có kiểm soát lực đạo, làm sao có thể đau?

Người này thực sự hư quá đi, lại có thể học được cách dùng khổ nhục kế, kéo tay nàng, sờ vào hạ thân nóng rực đã sưng lên của hắn.

“….Ta không có nhéo nơi này của chàng.”

“Vậy nàng nhéo đi, ta chờ nàng nhéo….” Hắn thoải mái mà rên rỉ, hưởng thụ bàn tay mềm mại của thê tử phục vụ.

“….” Nàng cười khẽ, mặc hắn đi vào nơi bí cảnh mềm mại, không cần chỉ thị gì nhiều, nam nhân ở phương diện này đều khí phách mười phần, thẳng lưng đâm thật sâu vào, nhiệt liệt va chạm đứng lên.

Sự việc như thế cứ giằng co tiếp diễn đến hơn nửa tháng, Quý công tử từ kinh thành đến cuối cùng cũng vỡ mộng, đã chết tâm, rời khỏi thôn Lưu Vân, trở về nơi có một thê một thiếp luôn tranh đấu hỗn loạn vì muốn tranh thủ tình cảm của hắn.

Hai phu thê lần nữa khôi phục lại dĩ vãng vốn có.

Thôn dân nhìn thấy chả hiểu ra sao, không hiểu thời gian trước nàng đột nhiên tâm tính đại biến, lúc này lại ôn nhu săn sóc, rốt cuộc là bị chạm phải dây thần kinh nào? Còn lặng lẽ đi miếu thổ địa ở cửa thôn cầu bình an cho A Phong.

Tiểu Vũ Nhi lanh mồm lanh miệng, cũng không quanh co, trực tiếp tới hỏi đương sự, Lục Tưởng Vân thế này mới nói: “Mọi người đi rồi, ta diễn cho ai xem.”

Thông minh như Vũ Nhi chỉ cần tùy ý nghĩ một chút đã thông suốt.

Nàng buồn cười đối với nam nhân vẫn đang ngớ ngẫn nói: “Tẩu tử đối đãi ngươi thật trọng tình trọng nghĩa nha!” Nếu không cho dù hắn có rinh mười kiệu lớn cũng không lưu nàng lại được.

Hắn nghe mặt vẫn mờ mịt, Vũ Nhi cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: “Ngươi nha, thật không hiểu lòng nữ nhân.”

Nếu không có tình cảm với hắn, sao còn có thể ở lại bên cạnh hắn? Nếu không có tình cảm với hắn, sao không đi theo Quý công tử diện mạo tuấn mỹ lại nhiều tiền, còn ở lại đây ăn cơm rau dưa với hắn, lo liệu công việc nhà, làm một thôn phụ bình thường?

Không biết tên ngốc kia bao giờ mới có thể lĩnh ngộ được tình cảm của nương tử hắn.

Về sau, lại qua thật lâu, thật lâu, đã xảy ra rất nhiều việc, trước kia thường hay lui tới tán dóc với nha, Vũ Nhi cùng Tưởng Vân trò chuyện hai câu liền rời thôn, sau đó tiểu thúc của Tiểu Vũ Nhi chuyển đến, quen biết với Tưởng Dung.

Tất cả đều là thê tử nói cho hắn biết.

Nàng nói, Tiểu Dung Nhi muốn gả cho A Dương ca, nhưng phụ thân không chịu, ngại hắn nghèo, hi vọng tiểu nữ nhi gả cho địa chủ Điền gia, cố ý đòi một trăm lượng vàng làm khó dễ người ta, muốn A Dương rút lui trong yên lặng.

Lúc này hắn đã cùng nữ nhi trên giường đùa giỡn mệt mỏi, ghé mặt vào gối mềm, mí mắt cũng mau chóng kéo xuống.

Lục Tưởng Vân cũng không trông cậy hắn đáp lại cái gì, vốn cũng chỉ là tâm sự vụn vặt việc nhà của hai phu thê mà thôi.

Nàng thu dọn y phục may được một nửa, đang chuẩn bị lên giường bồi hai người bọn họ, thì nghe hắn toát ra một câu: “Chúng ta còn tiền không?”

Nàng hoang mang quay đầu nhìn lại: “Hỏi cái này làm gì? Chàng muốn dùng tiền?”

”Nàng không phải nói Tưởng Dung cần tiền sao?” Hắn biết mấy ngày nay, bọn họ cũng kiếm được chút tiền.

“Chàng muốn cho Tưởng Dung tiền?” Nàng không phải không có ý nghĩ này.

“Đủ không? Không đủ ta lại đi kiếm.”

Một trăm lượng cũng không phải con số nhỏ, đủ cho bọn họ ăn mặc mấy năm a!

Hắn lại nói được thật tự nhiên.

“Chàng vì sao….”

”Phải có tiền, Tưởng Dung mới có thể gả cho người trong lòng của nàng.”

Tưởng Vân đối với hắn tốt, hắn cũng muốn đối với người nhà nàng tốt, người nhà tốt, Tưởng Vân sẽ vui vẻ.

Hắn nhớ, trên mặt tiểu di tử (em vợ) luôn treo nụ cười ngọt ngào, thấy hắn liền kêu một tiếng tỉ phu, hắn không muốn tươi cười ngọt ngào biến mất, không gả được cho người trong lòng, nàng sẽ sống khổ sở.

Cũng như năm đó, mọi người không tán thành hắn cưới Tưởng Vân mà muốn hắn cưới Tưởng Y, hắn cũng không vui vẻ, trong lòng cũng rất khổ sở.

Lục Tưởng Vân nghe hiểu, nam nhân này, chiếu cố nàng, cũng muốn chiếu cố muội muội nàng.

“A Phong, chàng thật tốt.”

”Đúng vậy.” Hắn cho đó là đương nhiên.

Tưởng Vân tốt, đương nhiên hắn tốt rồi.

“Một trăm lượng chúng ta không có.” Nàng vốn định chính mình cố gắng may mấy bộ y phục, được bao nhiêu tiền thì giúp bấy nhiêu, không dự đoán được trượng phu lại nói rõ ràng như vậy, đem chuyện của muội muội nàng khiêng lên vai.

Hắn vì nàng như thế, nàng lại có thể nào không nghĩ cho hắn? Một trăm lượng này, hắn phải dành dụm bao lâu, nàng không muốn hắn lại cực khổ, giống năm ấy nàng mới mang thai, làm cho cánh tay mình máu chảy đầm đìa, chỉ vị muốn cuộc sống của nàng và nữ nhi không cần phải lo ăn lo mặc.

“Ta sẽ tính toán, lặng lẽ cho Dung Nhi, làm trong khả năng là tốt rồi, chúng ta cũng phải sống, ta không muốn chàng quá vất vả.” Trên người có chút tích góp, tương lai nếu cần gấp, cũng không cần phải đi hỏi mượn.

“Còn có, việc này không thể để phụ thân biết, nếu không phụ thân sẽ mắng chúng ta.”

Phụ thân thương các nàng, coi ba nữ nhi như trân bảo trên tay, nhưng A Phong vô tội, mỗi khi có chuyện gì, đều tìm hắn trút giận, tính tình A Phong tốt nên chỉ ngậm miệng nghe mắng, cũng không mang thù, mắng xong vẫn như cũ bồi lão nhân uống trà chơi cờ.

Sau khi phụ thân hết giận, cũng biết đuối lý, sẽ đối đãi với hắn đặc biệt tốt hơn.

Việc này vốn nên kết thúc ở đây, bọn họ vốn tưởng rằng không bao lâu nữa có thể uống rượu mừng, ai biết nửa đường lại xuất hiện một quả phụ dáng vẻ xinh đẹp, làm cho sự tình phát sinh biến cố.

Cửa kết thân này không thành.

Lục Tưởng Vân biết muội muội đau lòng, người ngoài không biết, nàng làm sao không thấy được, tình cảm của Tiểu Tưởng Dung đối với A Dương ca sâu nặng, không phải chỉ trong chốc lát là có thể bình phục.

Mấy ngày nay, chỉ cần có thời gian rãnh, nàng sẽ về nhà bồi tiểu muội, khuyên giải an ủi, làm cho nàng giải khai tâm tình.

Chuyện tình cảm, không phải là như thế này sao?

Duyên phận đến, thì cười vui đón nhận, nếu phải đi, một chút cưỡng cầu cũng không được, cứng rắn muốn giữ, chính là tổn hại tự tôn, càng đau khổ mà thôi.

Tuy miệng là khuyên như vậy, nhưng trong lòng đối với A Dương cũng không có bao nhiêu thông cảm, oán trách hắn phụ bạc tiểu muội nhà nàng, làm nàng đau lòng.

Vì việc này, Tiểu Vũ Nhi cũng đã thay tiểu thúc mình đứng ra hướng nàng chịu tội, sau đó lặng lẽ giải thích với nàng, nàng kia không phải quả phụ, hơn nữa cùng A Dương có quan hệ phức tạp, khúc mắc nói hai ba câu cũng không nói rõ được, tóm lại, nghiêm túc mà nói, hắn thiếu nàng kia một danh phận, không thể không cô phụ Tưởng Dung.

Đã nói như vậy, nàng cũng không muốn nói thêm cái gì nữa, huống chi người ta đã đưa ra lựa chọn, lại đi đau khổ truy cứu, có ý nghĩa gì?

Nàng cho rằng Tưởng Dung đã hiểu rõ, cũng buông phần tình này xuống, ngày nhìn như bình tĩnh lại trôi qua mấy tháng, từ trước đến nay trong thôn luôn luôn yên bình, không ngờ lại có chuyện lớn xảy ra……..

Hai đứa nhỏ sinh đôi của nhà A Dương, đã không thấy một đứa!

Ân oán hai nhà tạm gác sang một bên, toàn thôn đều hỗ trợ tìm kiếm đứa nhỏ, ngay cả A Phong nhà nàng cũng tìm cả một đêm, hừng đông mới trở về.

Nhưng mà , đứa nhỏ giống như bị bốc hơi biến mất khỏi thôn.

Đứa nhỏ mới bốn tháng tuổi, có thể chạy đi đâu? Sẽ không bị người ôm đi đi, nhưng trong thôn, ai lại làm ra loại chuyện này?

Người trong thôn đối với hai phu thê này cũng rất bình thường không mặn không nhạt, không đến mức làm ra loại chuyện thiếu đạo đức như thế, mà thê tử A Dương luôn miệng lên án là do Tưởng Dung làm.

Sẽ sao? Tưởng Dung sẽ làm ra loại chuyện này sao?

Từ tình huống hiện tại mà xem xét, quả thật Tưởng Dung là người có động cơ nhất, nhưng nàng như thế nào cũng không tin, Tiểu Tưởng Dung nhà nàng hồn nhiên thiện lương, hồi nhỏ nhìn thấy phụ thân cắt cổ gà liền xanh mặt chạy đi, Tiểu Tưởng Dung hồn nhiêu thích cười, sẽ đem sinh mệnh của đứa nhỏ vô tội ra đùa giỡn?

Nói cái gì nàng cũng không tin!

Ngoài miệng thì nói chắc như đinh đóng cột, nói là tin tưởng tiểu muội, nhưng trong lòng, lại cảm thấy lo sợ nghi hoặc bất an, không muốn về nhà, nàng phải đi tìm tiểu muội nói chuyện.

Không có ý tứ gì khác, chính là, chính là muốn chứng minh, tín nhiệm của nàng không sai, tiểu muội của nàng là cô nương lương thiện nhất trên đời, không có thay đổi, thực sự chính là như vậy mà thôi….

“Tỷ, tỷ nói đây có phải là báo ứng không?”

Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Tưởng Dung có tâm sự gì đều luôn luôn chia sẻ với nàng, cũng sẽ không lừa gạt nàng, lộ ra một chút tươi cười kỳ dị, nói với nàng như vậy.

Bỗng nhiên, trong lòng nàng phát lạnh một trận.

“Muội nói bậy bạ gì đó? Người ta không thấy đứa nhỏ, làm sao có thể nói lời châm chọc như thế?” Trước kia, đứa nhỏ cách vách nuôi một con thỏ nhỏ tìm không thấy, Tưởng Dung đều hỗ trợ tìm cả ngày a!

“Vốn chính là vậy a! Nàng ta đoạt thứ muội thích nhất, thứ nàng ta thích nhất không tìm thấy, nhất định là trời cao báo ứng nàng ta, muốn nàng ta cũng nếm thử mùi vị bị người tổn thương, nổi đau mất đi thứ mình yêu nhất.”

“Tưởng Dung!” Nàng kinh hãi nhảy dựng lên, lời này muội muội nói được thật bình tĩnh, nàng xem ở đáy mắt, chỉ thấy tia cười nhạt – vặn vẹo quỷ dị.

Mới không gặp có bao lâu, nàng thật sự không hiểu muội muội. Một đôi mắt thuần khiết đã nhiễm lên âm u, nàng vì sao trở nên như thế?!

“Không phải muội – đúng không? Dung Nhi, nói cho đại tỷ, chuyện này không phải muội làm….” Nàng sợ hãi hỏi ra miệng, sợ hãi nghe được đáp án không phải như mình nghĩ.

“Không phải.” Lục Tưởng Dung hoảng hốt lắc đầu. “Không phải muội……” Là trời cao báo ứng, không liên quan đến nàng.

Lục Tưởng Vân đóng chặt mắt, đau lòng dùng sức ôm muội muội: “Tỷ tin, chỉ cần muội nói không phải, cho dù khắp thiên hạ mọi người không tin, đại tỉ đều vĩnh viễn tin tưởng muội…”

Nàng nói không phải, chính là không phải!

Lục Tưởng Vân không muốn suy nghĩ nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.