Chồng Là Bạn Thân

Chương 18: Chương 18




“Anh nợ em một năm nhưng anh nguyện dùng một đời để trả nợ cho em, được không?”

Cô nghe anh nói mà trái tim cứ đập rộn ràng. Cô khinh bỉ bản thân: Đáng ghét, anh ta hại mày một năm phải sống trong thương nhớ và dằn vặt. Vừa tỉnh lại, nói mấy câu xu nịnh liền tha thứ cho anh ta, trái tim còn đập thình thịch như thiếu nữ mười tám mới biết yêu lần đầu.

Anh nghe thấy tim cô đập như trống đánh thì khẽ cười

“Vợ chồng già với nhau cả mà, em còn ngại sao? Tim đập nhanh thế”

Cô lập tức đẩy anh ra mà đứng dậy “Ai là vợ chồng già với anh? Nếu không phải...”

Một giây sau cô liền cảm thấy hối hận vì hành động của mình. Vì cái đẩy ra thật mạnh của cô khiến anh đau đớn mà nhíu mày. Cô vội đỡ anh

“Em xin lỗi, em không cố ý... Em xin”

Từ “lỗi” còn chưa kịp nói ra đã bị anh nuốt mất. Anh hôn cô. Cô không phản kháng ngược lại còn choàng tay qua cổ anh, khích lệ anh. Không đơn thuần chỉ là một nụ hôn của đôi lứa hôn nhau. Mà đây là sự âm thầm, chờ đợi của mười năm. Là yêu thương và nhớ nhung của một năm một tháng. Và còn là nụ “thực sự” đầu tiên của hai người...

Trong phòng bệnh, họ cứ mãi hôn nhau mà không biết ngoài cửa đang có ba người lớn mỉm cười nhìn nhau, còn ra hiệu cho nhau nhỏ tiếng. Một người nhỏ đang được bồng trên tay không hiểu chuyện gì cũng bắt chước theo người lớn, để ngón tay trỏ lên môi và “suỵt“. Làm ông bà hai nhà cười suýt bật thành tiếng

“Chị xuôi à, chúng ta đến không đúng lúc rồi”

Nói rồi ông bà ra ghế đá ngoài hành lang ngồi đợi. Ông bà hiểu chứ. Ai cũng từng trải qua một thời yêu đương nồng nhiệt thời trẻ mà.

Trong phòng, anh và cô vẫn còn hôn nhau. Mấy phút sau, đến khi hít thở khó khăn. Cô buông tay, hơi đẩy anh ra nhỏ giọng

“Được rồi, ba mẹ sắp tới rồi”

Anh hiểu ý cô. Sau đó nháy mắt với cô

“Ngày rộng tháng dài, anh còn nhiều thời gian”

Chỉ cần anh mạnh khỏe là cô an tâm rồi.

“À đúng rồi” Anh chợt nghĩ ra điều gì đó, anh hỏi cô “Con đâu? Sao em không bồng con đến gặp anh”

Cô vờ như không biết

“Con nào?”

“Được rồi, em đừng ghẹo anh. Con của chúng ta đâu?” Anh kiên nhẫn hỏi lại, cô đúng thật là vô tâm mà.

“À, vừa sinh xong em quăng ở chuồng nào rồi cũng không nhớ”

Anh không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, rõ ràng ban nãy cô còn nhắc con với anh mà

“Em... Em... “

Anh tức giận đến đỏ mặt

Cô thấy vậy nhưng vẫn ráng trêu anh

“Một mình em làm sao chăm sóc con được, sao anh không tỉnh dậy chăm sóc con mà giờ trách em?”

Cô được lắm, nếu đã không chịu nói thật, anh sẽ dùng tuyệt chiêu. Anh khóc, hức hức

“Hu.. Hu... Tội nghiệp con gái của ba, ba... Hu...”

Anh vừa khóc vừa kể lể như ấm ức đã tích tụ lâu lắm rồi.

“Thôi được rồi, em xin lỗi”

Cô thừa nhận, cô thua rồi. Thua với cái chiêu này của anh. Mà nghĩ cũng lạ, nước mắt đâu lại chảy ra nhanh vậy không biết? Người chồng này đã làm rõ được giới tính, nhưng có lẽ thói quen hay khóc vẫn chưa bỏ được.

Cô đành lên tiếng giải thích

“Con bé ở nhà với bà nội, sắp tới đến nơi rồi. Em vào bệnh viện chăm sóc chăm sóc anh làm sao bồng con theo được. Không nên để con vào bệnh viện, nhiều vi khuẩn lắm”

Lúc này, vang lên tiếng gõ cửa. Tiếp đến là ba người bế trên tay một bé gái trắng trẻo, xinh xắn, tóc được buột hai chùm trong cứ như búp bê. Anh nhìn con bé, có một cảm giác lạ trong tim, con anh.

Mẹ anh thấy anh đã tính sau một năm dài đằng đẵng. Bà vui mừng, vui đến phát khóc, mắng chửi anh liên hồi

“Thằng con bất hiếu, sao mày làm biếng thế hở con? Hơn một năm mới chịu tỉnh. Có biết con dâu với cháu nội mẹ cực khổ lắm không hả? Thằng vô tâm...”

Nghe mẹ chửi mà anh cười trừ. Đúng vậy, anh vô trách nhiệm quá

Ba mẹ cô thấy anh tỉnh cũng rất vui. Họ đỡ mẹ anh ngồi xuống

“Chị xuôi, chuyện vui mà. Sao chị lại khóc lóc thế này”

Bà nghe thế cũng lau nước mắt. Đúng vậy, chuyện vui, không nên khóc.

Cô nhìn thấy cảnh tượng này mà ấm lòng. Ngày này, cuối cùng cũng tới...

“Ba, đưa con bồng cháu một lát”

Cô bước tới bồng con từ tay ba cô. Rồi đưa con bé đến cho anh. Anh bồng con mà tay run run. Con anh.

Con bé nhìn anh rồi chớp chớp đôi mắt to tròn. Anh nói với con “Chào con, ba là ba của con. Con biết đến ba hơi trễ phải không? Ba xin lỗi” Rồi anh hôn lên trán con bé một cái. Chưa bao giờ anh cảm thấy hạnh phúc như bây giờ.

Cô thấy thế thì nói với con bé “Ba đó, gọi ba đi con”

Con bé nghe mẹ nói thế thì cười “pa pa, pi pa”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.