Nữa tháng sau thì cô thu xếp xong công việc và bắt đầu nghỉ phép. Cô cảm thấy có lỗi với cơ quan lắm. Nhưng cũng không thể phụ lòng mẹ chồng, bà chỉ lo lắng cho cô thôi. Một kế toán nhỏ nhoi như cô có nghĩ phép cũng chẳng ảnh hưởng nhiều tới công việc. Còn anh thì đi là cả ngày, mẹ chồng ở nhà một mình cũng cô đơn. Nhân cô hội này ở nhà với bà ấy cũng đỡ một phần.
Anh là một kĩ sư cơ khí. Tên nghề thì đàn ông là thế mà sao giới tính không được đàn ông như vậy nhỉ? Lúc nào cô cũng có cái thắc mắc đó mà chẳng thể giải thích được. Và cuối cùng, cô tự giải đáp đó là có lẽ anh sợ người khác biết được giới tính của mình nên mới phải ngụy trang như thế.
***
Suốt những tháng ngày mang thai, cô tự nhiên biến thành một con heo. Mẹ chồng ngày đêm tẩm bổ. Cô thì lại rảnh rang đến mức ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại về nhà mẹ đẻ chơi. Thế là từ 46 kg cô tăng vọt lên 62 kí. Mẹ cô nhìn thấy bộ dáng ì ạch của cô mà cứ tủm tỉm cười. Cô thề sinh xong nhất định sẽ giảm cân.
Còn hai tuần nữa là tới ngày dự sinh. Cái bụng của cô to tướng lắm rồi.
Hôm nay anh đi làm về sớm hơn mọi ngày. Vừa về mẹ anh đã gọi anh vào phòng để nói chuyện gì đó. Cô cũng rảnh rỗi nên rót hai cốc nước rồi bưng vào trong phòng để mẹ và anh vừa uống nước vừa nói chuyện.
Tới trước cửa phòng, hai tay cô bưng nước nên không thể gõ cửa được. Định bụng gọi to để chồng ra mở cửa thì cô lại nghe bên trong có tiếng nói vọng ra.
“Mày tính lừa con bé đến bao giờ?”
Lừa? Anh có chuyện gì lừa dối cô sao?
“Con tính đợi cô ấy sinh xong hẳn nói. Con sợ cô ấy kích động ảnh hưởng tới đứa con trong bụng”
Chuyện gì lại nghiêm trọng như vậy?
“Tùy mày đấy. Mà mẹ thấy cái chuyện mày giả bê đê sao có thể giấu lâu tới như vậy?”
“Thì con...”
Chưa kịp nói hết câu, bà và anh đã nghe bên ngoài có tiếng thủy tinh vỡ. Anh vội chạy ra xem... Anh thấy cô đứng ở cửa. Dưới chân mà những mảnh vỡ của thủy tinh.
“Trâm... Em...”
“Đừng, đừng gọi tên tôi.”
Sau đó cô bỏ chạy. Anh lừa cô hơn mười năm nay. Sao có thể? Anh rốt cuộc là có mục đích gì?
Nhưng mà... “Rầm” một tiếng, anh chưa kịp đuổi theo đã thấy cô nằm ở đó. Đáng chết. Sàn nhà vừa mới lau vẫn còn nước.
Anh đỡ cô. Cô đau đớn van nài
“Làm ơn, cứu con tôi. Cứu con tôi... Tôi đau lắm...”
Từ lúc nào chiếc váy cô mặc đã dính một mảng máu tươi.
Mẹ anh thấy vậy thì chết trân. Con dâu bà, cháu nội bà...
“Mau, lấy xe đưa con bé đến bệnh viện”
Không rõ là anh đã lái xe với tốc độ bao nhiêu km giờ. Không rõ là anh đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ...
10 phút sau đã tới bệnh viện. Anh dùng tốc độ nhanh nhất để bế cô vào phòng cấp cứu.
Mấy phút trôi qua. Một vị bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, nặng nề hỏi một câu
“Giữ mẹ hay đứa bé?”