Tôi chưa bao giờ thấy Lãnh Mạch vô liêm sỉ như vậy, tức chết tôi rồi, Tôi giãm mạnh vào giày của anh, anh tránh tôi, tôi cúi đầu căn cánh tay anh, anh lần này càng tinh tường hơn, không cho tôi căn, không chõ nào trút giận, tôi xoay người đi cấu véo eo anh, thế mà anh cũng tránh được, tôi giơ chân định đá vào chỗ quan trọng đó của anh, lập tức cảm nhận được khí tức lạnh lẽo, chân tôi dừng lại giữa không trung.
Anh bóp căm tôi để tôi nhìn anh: “Làm phiên chỗ khác thì được, trừ chỗ đó ra, em thử đá anh lần nữa xem.”
Tôi không dám thử, bởi vì nếu tôi thật sự đá anh, anh nhất định sẽ làm như vậy, sẽ mặc kệ bỏ lại tôi ở đây, anh hùng phải biết thức thời phải biết tránh đi cái hại trước mắt, tôi giận trừng mắt: “Làm gì có loại đàn ông nào ức hiếp người khác như anh! Lần nào cũng ức hiếp em như thế, Anh có dám đổi cái khác không! Đổi cái gì công bằng chút đi”
Anh nhướng mày, buông bàn tay đang nhéo.
cảm của tôi xuống: “Biện pháp thì không có nhiều, có tác dụng là được rồi.”
Tôi muốn nhào nặn anh thành một quả bóng rồi ném xuống sông Vong Xuyên!
Lãnh Mạch cầm lấy tay tôi áp vào ngực, tôi sửng sốt, anh cầm tay tôi từ từ dân xuống phía dưới, hướng về chỗ ấy…
“Lãnh Mạch, anh làm gì vậy!” Tôi sợ hãi hét lên, cố gắng rút tay ra.
Anh không chịu, ép tay tôi xuống chạm vào chỗ đó của mình: “Cảm nhận chút đi.”
Chết tiệt, cảm nhận con mẹ anh!
“Anh buông em ra! Buông ra! Buông ra!” Thật là khủng khiếp, nóng giống như chạm phải một thanh sắt mới bị cháy vậy, tay của tôi bỏng đến nơi rồi!
Anh khit mũi, nheo mắt lại, vừa khó chịu vừa thích thú, cầm tay tôi ấn một hồi mới buông ra, tôi nhanh chóng thu người lại, lùi lại mấy bước cách xa anh ra.
“Nhóc thối” Anh trừng mắt nhìn tôi, dục cầu bất mãn nói: “Lần này bỏ qua cho em. Lần sau, anh sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu”
Tim tôi đập loạn xạ, bàn tay chạm vào chỗ đó của anh giờ vân còn nóng rực, cảm giác như: không phải là tay của chính mình nữa.
Lãnh Mạch hít sâu vài cái, quay lưng về phía tôi, đút tay vào quân, tôi bây giờ không còn là tôi của trước kia không hiểu sự đời nữa rồi, đương nhiên, tôi biết anh đang làm gì, tôi xấu hổ quay lưng lại với anh.
Lãnh Mạch chính là tên cầm thú lưu manh vô sỉ nhất trên thế giới. Anh mà đứng số hai thì không ai đứng số một Đợi một lúc, anh gọi tôi: “Đi thôi”
Bây giờ tôi thực sự rất sợ ở một mình với Lãnh Mạch. Tên cầm thú này thực sự giống như một con tỉnh trùng lên não cố găng quật ngã tôi mọi lúc mọi nơi ấy. Thật đáng sợi Lãnh Mạch rất quen thuộc với địa phủ, đưa tôi đến cầu Nại Hà, Đầu Trâu vẫn ở chỗ cũ, anh ta vui vẻ chào hỏi tôi rồi nhìn Lãnh Mạch đầy uất hận, Lãnh Mạch lạnh lùng đi qua, lần này Mặt Ngựa không có ở đây, Mạnh Bà kéo tôi lại hỏi vài chuyện vặt vãnh thường ngày Vì lý do Tế Công, tôi hỏi cụ thể Mặt Ngựa đã đi đâu thì Mạnh Bà nói rằng đã rất lâu rồi không gặp Mặt Ngựa. Mặt Ngựa phụ trách mở hồ Luân Hồi, giúp cho hồn ma được đầu thai siêu thoát, nhưng Mạnh Bà nói Mặt Ngựa thường xuyên biến mất, tuy răng đã nói chuyện với Minh Vương rồi nhưng mọi người cũng không để tâm, có lẽ lại đi uống rượu giải sầu rồi.
Sau đó, chúng tôi xuống cầu Nại Hà.
Phía trước là hậu viện của Diêm Vương.