Chồng Ma Của Em

Chương 713: Chương 713: Bóng tối, tôi tới phong ấn




Tôi khẽ lắc đầu, buông chén đũa xuống: “Bà Hạ Hà, bà đã bị người kia tẩy não rồi. Tôi không có hứng thú với thế giới mới của các người, cũng không quan tâm đến cái các người gọi là tương lai, tôi chỉ biết, chỉ có bản thân mới có thể mang cho mình ánh sáng và hy vọng, mà tương lai của tôi, không thể đạt được bảng cách cầu nguyện ai đó. Tương lai của tôi, phải từng bước đi về phía trước mới có thể đạt được”

Toàn bộ quá trình, Lãnh Mạch không nói lời nào, chỉ cúi đâu, động đũa một cách máy móc, gương mặt giấu trong bóng tối, cũng không biết anh đang nghĩ gì.

“Bà đã bị người kia đầu độc quá sâu, không cứu được” Tôi nói tiếp.

“Thật sao? Ai.” Hạ Hà thở dài: “Tôi còn tưởng rằng cô gái mà Tiểu Mạch yêu mến sẽ có suy nghĩ và quyết đoán với tâm nhìn xa hơn, còn tưởng rằng Đồng Đồng có thể cùng chúng tôi khai sáng thế giới mới, có vẻ như tôi chỉ có thể khuyên Tiểu Mạch buông bỏ cô, cô không thể đi cùng chúng tôi nữa rồi.”

Sắc mặt tôi thay đổi: ‘Bà có ý gì? Bà cho răng Lãnh Mạch sẽ đi với bà?”

Mà lúc này, Lãnh Mạch từ từ đứng lên, ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn tôi: “Tiểu Đồng, mẹ nói đúng, thế giới mới như vậy mới có thể tạo ra hòa bình tuyệt đối, tôi tin tưởng mẹ tôi, tại sao em không đi cùng tôi?”

“Lãnh Mạch, anh..” Tôi hoảng hốt, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh: “Anh nghiêm túc? Anh bị đầu độc?

Cho dù bà ấy là mẹ anh, nhưng anh cũng thấy rõ ràng a, bà ấy là giáo đồ của người kia, lý niệm của bà ấy hoàn toàn khác với chúng tat”

“Nhưng… Bà ấy là mẹ anh, máu thịt là thứ thân thiết nhất, em muốn anh làm sao đây?” Ánh mắt Lãnh Mạch âm u.

Tôi nghe ra sự bất đắc dĩ trong giọng nói của anh, anh không bị đầu độc, nhưng…

Hạ Hà nhìn về phía Lãnh Mạch: “Tiểu Mạch, đi với mẹ, được không? Mẹ không thể mất con, cũng sẽ không để mất con lần nữa”

Lãnh Mạch nhìn tôi một lúc, lại nhìn Hạ Hà một lúc, chân mày nhíu lại thật sâu.

Đúng vậy, bắt anh phải lựa chọn giữa người chí thân và người anh yêu, dù anh có là vương giả lạnh lùng cao ngạo thế nào đi nữa, cũng không cách nào.

lựa chọn.

Ban đầu, anh lạnh lùng như vậy, hoàn toàn là bởi vì bóng ma tuổi thơ khi mẹ qua đời, khiến anh thề sẽ trở thành một kẻ máu lạnh vô tình, như vậy, sẽ không bi thương nữa, sẽ không có bất cứ khuyết điểm nào nữa.

Nhưng tôi lại xuất hiện, đột ngột phá vỡ thế giới của anh, tôi, trở thành điểm yếu duy nhất của anh.

Hôm nay đi đến chính điện, mặc kệ nghĩ nát óc thế nào, anh cũng không ngờ tới, vậy mà sẽ gặp lại mẹ, còn nghe mẹ nói, năm đó giả chết chỉ là một âm mưu, chỉ để cho anh động lực mà thôi, anh phải làm sao để tiếp nhận chuyện này đây, làm sao đây?

“Lãnh Mạch, em chỉ hỏi anh một câu thôi.” Tôi bông nhiên lên tiếng, cät ngang suy tư của Lãnh Mạch.

Anh nhìn tôi, trong đôi mắt là sự bất lực và sợ hãi, lúc này anh không phải là vương, chỉ là một đứa trẻ, chỉ là một người đàn ông sợ mất đi một trong hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời.

Tôi nhìn vào mắt anh, lòng đau nhói: “Lãnh Mạch, anh chỉ cần thật lòng nói cho em biết, nói em nghe suy nghĩ chân thật của anh, anh có hứng thú với thế giới mới mà mẹ anh nói hay không? Thế giới mới nơi anh phải thờ phụng người kia, không có quy tắc luật pháp, nghe có vẻ hoàn toàn tự do, nhưng thực chất là bị người kia đùa giỡn trong tay, anh thực sự cảm thấy hứng thú sao?”

Hạ Hà cũng đang chờ anh trả lời: “Tiểu Mạch, con phải nghĩ kỹ, con có muốn cùng mẹ trở về cuộc sống vô ưu như ngày xưa không? Tiểu Mạch, chẳng phải điều con muốn nhất là trở về lúc sống cùng với mẹ sao? Còn nhớ lúc trước khi chết mẹ đã nói gì với con không, cố gắng trở thành vương giả chí tôn trên vạn người, sau đó con có thể trở vê sống cùng với mẹ.

Nhiều năm qua, chẳng phải con đã luôn cố găng vì điều này sao?”

Tôi và Hạ Hà đều đang nhìn Lãnh Mạch, chờ anh trả lời.

Một người là mẹ ruột mang nặng đẻ đau, một người là cô gái mà anh yêu đến đau lòng, yêu đến tận xương tủy, anh phải lựa chọn thế nào đây?

Trâm mặc một hồi lại như qua một thế kỷ, cuối cùng Lãnh Mạch cũng mở miệng.

“Mẹ, con rất muốn trở về ngày xưa sống cùng với mẹ. Rất muốn trở về lúc còn bé, những lúc mẹ ở trong nhà, nấu cơm, khói bếp lượn lờ, con chơi đùa trong vườn hoa, mẹ đưa đầu qua cửa sổ gọi con, Tiểu Mạch, mau về ăn cơm. Cuộc sống như vậy, yên bình biết bao, vui sướng biết bao, thõa mãn nhường nào.”

Hạ Hà cười một tiếng, vẻ mặt nhẹ nhõm: “Vậy là con đồng ý đi cùng mẹ.”

Nhưng Lãnh Mạch đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt chắc chắn: “Nhưng mà, mẹ, đối với thế giới mới mà mẹ nói tới, con không hứng thú.”

“Tiểu Mạch, con…” Hạ Hà ngưng trệ.

Lãnh Mạch lại nhìn tôi: “Tiểu Đồng, anh thề cả đời này chỉ yêu mình em, mặc kệ chúng ta đã từng có hiểu lầm và bất đồng thế nào, anh cũng không bao giờ hối hận vì có em ràng buộc bên cạnh. Thế giới mới của họ, anh không có hứng thú, thế giới của anh chỉ cân có em, đó mới là hoàn mỹ nhất.”

Thế giới của anh chỉ cân có em, đó mới là hoàn mỹ nhất…

Lời anh nói, từng câu từng chữ chạm vào sâu trong đáy lòng tôi.

“Em vân luôn tin tưởng, anh sẽ không phụ em” Tôi nhìn vào mắt anh, nói.

Hạ Hà dân chuyển thành đau thương: “Tiểu Mạch, con muốn đối nghịch với mẹ sao? Con sẽ ra tay với mẹ sao? Con hẳn phải biết, mẹ… Không có bất kỳ năng lực gì: “Mẹ, con… Lãnh Mạch một mặt khó xử.

Mà lúc này, tôi lại chậm rãi bước đến phía trước Lãnh Mạch, thay anh đối mặt Hạ Hà, sau đó thấp giọng gọi anh: “Lãnh Mạch”

Lãnh Mạch chợt ngẩn ra, nhìn tôi: “Anh đây.”

Tôi cũng không xoay người lại, chỉ nói từng chữ: “Anh không cần chiến đấu, không cần phiền não, càng không cần vướng bận. Anh chỉ cần lưu giữ những hồi ức quá khứ đẹp nhất là được rồi, lưu giữ những kỷ niệm lúc mẹ anh yêu anh nhất, lúc anh và mẹ vui sướng nhất. Chuyện ngày hôm nay, anh hãy coi như chưa từng trải qua, chưa từng nghe thấy. Anh hãy coi như mẹ anh thật sự đã chết vào lúc đó, chết vì bệnh tật, anh hãy coi những chuyện sau này như chưa từng xảy ra.”

Lãnh Mạch sững sờ nhìn tôi: “Tiểu Đồng, ý em…”

Giọng tôi bình thản, trong ánh mắt lại hiện lên vẻ kiên định nào đó: “Nhăm mắt lại, quên đi nỗi thống khổ này, anh không cần làm gì khác, không cần suy nghĩ, cũng không cần lựa chọn gì cả, chuyện nơi đây, giao hết cho em giải quyết.”

Tôi nói với anh, hãy nhắm mắt lại, để những hồi ức dừng lại ở quãng thời gian đẹp nhất trong quá khứ, phần còn lại, Lãnh Mạch, hãy để em chấm dứt.

Chuyện mà anh không thể nào lựa chọn, điều làm anh thống khổ, điều anh vướng bận không bỏ được, chuyện mà anh không cách nào làm được, không sao cả, anh không cần bận tâm, hãy để cho em, để em làm là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.