Hôm nay là lần đầu tiên rùa lông xanh và Sỉ Mị quen nhau thì làm sao rùa lông xanh lại có mùi quen thuộc với Si Mị chứ?
Sỉ Mị khit mũi, giễu cợt: “Trên người ông cũng có mùi làm cho người ta chán ghét”
Rùa lông xanh lặng im một lúc rồi đột nhiên kêu lên: “Tóc đỏ, còn có khuôn mặt của anh nữa, đúng vậy, tuyệt đối không sai, anh chính là đứa trẻ lúc trước luôn bắt nạt tôi!”
Đứa trẻ luôn bắt nạt rùa lông xanh? Sỉ Mị?
Tôi thay quần áo xong rồi nhưng không đi ra ngoài mà đứng ở phía sau cây lăng nghe.
“Cái con rùa đen này là ai vậy chứ?” Đầu óc Si Mị cũng trở nên mơ hồ.
“Đúng vậy, tôi nhớ rồi, tuyệt đối không sai! Anh là Huyền Đế con trai lớn của Lão Quỷ!”
Một câu nói của rùa lông xanh quả thực rất giật gân, tôi đứng ở phía sau cây trở nên hoàn toàn hoảng sợ.
Rùa lông xanh vậy mà biết Lão Quỷ!
Si Mị cũng bị chấn động không nói nên lời.
“Anh quên tôi rồi sao? Tôi là con rùa đen mà lúc trước Lão Quỷ đã cứu, lúc trước tôi tu luyện bị thương nặng được Lão Quỷ phát hiện lúc đi ngang qua, Lão Quỷ là người hiền lành nên đã vận chuyển một phần chân khí cho tôi đồng thời còn đưa tôi về nhà. Lúc đó anh vẫn còn rất nhỏ nhưng đã kế thừa vẻ ngoài anh tuấn và mái tóc đỏ kia của cha anh, lúc trước Lão Quỷ cũng có mái tóc đỏ loá mắt giống y như anhI”
Lão Quỷ cũng có tóc đỏ sao?
Lúc tôi gặp Lão Quỷ mặc dù tóc của Lão Quỷ không nhiều nhưng tôi có thể xác định Lão Quỷ có mái tóc đen, tại sao rùa lông xanh lại nói Lão Quỷ có tóc đỏ? Tôi vẫn luôn nghĩ rằng mái tóc ngắn màu đỏ của Sỉ Mị là bởi vì Si Mị luyện tà thuật, không ngờ lại là di truyên từ Lão Quỷ.
Si Mị cũng nhớ tới Rùa lông xanh, giọng điệu kèm theo vẻ ngạc nhiên: “Ông là con rùa đen nửa chết nửa sống lại còn xấu kia sao?”
“Đúng vậy!” Rùa lông xanh có vẻ rất kích động: “Tôi còn nhớ rõ lúc đó anh vô cùng nghịch ngợm, thường xuyên lấy tôi từ trong lu nước ném ra bên ngoài, mỗi lần sau khi mày ném tôi đi thì Võng Lưỡng em trai anh sẽ yên lặng nhặt tôi vê, có một lần anh ném tôi đi Võng Lưỡng vừa mới nhặt tôi lên thì Lão Quỷ trở về hỏi ai đang bắt nạt tôi, em trai anh nói với Lão Quỷ là cậu ấy, Lão Quỷ tức giận nên đã đánh em trai anh, mà ngày đó vừa đúng lúc anh lại lên núi đi săn thú.”
Si Mi không nói chuyện.
Rùa lông xanh tiếp tục nói: “Buổi tối sau khi anh trở về phát hiện ra Võng Lưỡng sưng mông nên đã chạy đi tìm cha của anh để nói lý lễ, vì em trai vậy mà ngài dám đưa ra yêu cầu muốn đánh nhau với Lão Quỷ, anh nói nếu như anh thắng Lão Quỷ thì Lão Quỷ chắc chắn phải xin lỗi em trai anh.
Sau đó Lão Quỷ cố ý thua anh và xin lỗi Võng Lưỡng rồi dẫn anh em anh đi ăn một bữa tiệc, anh và Võng Lưỡng mỗi người một bên ôm cánh tay Lão Quỷ cười nói đi vào trong nhà, mẹ của hai anh em anh đứng ở trước cửa mỉm cười nghênh đón, anh và Võng Lưỡng cười đùa ầm ï nhào vào trong ngực mẹ, hình tượng ấm áp như thế làm cho tôi không bao giờ quên được.”
“Đủ rồi!” Si Mị kêu lên: “Phàm là tất cả những thứ có liên quan tới lão già đáng chết kia tôi đều muốn hủy diệt! Ông đi chết đi!”
“Si Mị dừng tay!” Tôi chạy ra từ sau cái cây.
Si Mị cầm trong tay một quả cầu dày màu đen đang muốn vung về phía rùa lông xanh thì tôi vội vàng chạy tới đẩy tay anh ta ra bảo vệ rùa lông xanh ở sau lưng: “Nếu như anh còn ra tay tàn nhân với rùa lông xanh thì tôi sẽ không đội trời chung với anh!”
“Đồ ngốc tôi..” Vẻ mặt của Sỉ Mị hơi dao động.
“Cô Đồng không sao đâu” Rùa lông xanh ở đăng sau tôi nói: “Mặc dù Si Mị vừa nghịch ngợm vừa thích trêu ghẹo người khác, nhìn dáng vẻ có vẻ dữ dẫn nhưng thực ra anh ấy không có ý xấu, sau này có một lần trong lúc vô tình tôi mới biết được tại sao Si Mị thường xuyên muốn ném tôi ra ngoài, cô Đồng cô có muốn biết không?”
Tôi đưa lưng về phía rùa lông xanh nhìn chằm chằm Sỉ Mi.
Rùa lông xanh nói: “Hóa ra anh ấy muốn đổi thuốc ở trong lu nước nhưng lại không muốn biểu hiện ra việc anh ấy quan tâm tới vết thương của tôi cho nên mới làm chuyện khó chịu như vậy, thời gian mà tôi dưỡng thương may mắn có Sỉ Mị, mỗi ngày anh ấy lên núi đi săn đều sẽ tìm dược liệu cho tôi, sỡ dĩ bây giờ cơ thể của tôi có tác dụng chữa bệnh thần kỳ như vậy tôi nghĩ cũng bởi vì lúc đó suốt ngày ngâm mình ở trong lu thuốc của Sỉ Mi. Trái tim của Sỉ Mị rất hiền lành, anh ấy đối xử với em trai rất tốt.”
“Ông câm miệng lại cho tôi!” Si Mị lại lân nữa nổi giận, đôi mắt đen dần dần ửng đỏ: “Ông đừng nhắc tới những chuyện trước đây với tôi! Nếu không tôi sẽ giết ông!”
Nhìn người đàn ông ở trước mặt đang tức giận trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy chua xót và đau lòng, vì vậy tôi không suy nghĩ nhiều đi tới ôm eo của anh ta.
Cơ thể Si Mị cứng đờ: “Đồ ngốc, em…”
“Si Mị đủ rồi, anh hận mấy nghìn năm cũng đã đủ rồi, đủ rồi..” Tôi nghẹn ngào nói.
Lão Quỷ nói rất đúng, nhân quả tuần hoàn, lúc trước Lão Quỷ lựa chọn làm tròn chính nghĩa từ bỏ một Sỉ Mị quỳ gối ở trước mặt và vợ đang sốt cao, bây giờ Sỉ Mị hận ròng rã mấy nghìn năm, từ trong miệng rùa lông xanh tôi có thể nhìn thấy hình tượng vui vẻ hòa thuận kia, khi đó Si Mị vẫn còn nhỏ tuổi thì sao có thể không yêu cha mình tha thiết chứ.
“Si Mi, thời gian đã qua mấy nghìn năm, cha của anh cũng đã qua đời, anh cũng nên buông bỏ sự cố chấp ở tận đáy lòng mấy nghìn năm kia đừng hận cha anh nữa, đừng hận bất cứ kẻ nào nữa, cũng đừng… Tra tấn bản thân anh nữa”
Anh ta khẳng định sẽ không chịu nổi mùi vị khi tự tay giết chết ba của mình nhưng vì sự cố chấp và thù hận kia nên trong lòng Si Mị đã xây dựng một bức tường và một trái tim cứng rắn, buộc bản thân phải có dáng vẻ lạnh lùng vô tình, buộc bản thân không ngừng hận ba của mình, ngày đêm luân hồi ròng rã mấy nghìn năm.
Tôi không dám tưởng tượng đây là một loại đau đớn nuốt trọn vào trong xương tủy như thế nào.
“Cô Đồng, các người đang nói gì vậy?” Rùa lông xanh không biết chuyện của Si Mị và Lão Quỷ nên hỏi.
Tôi cũng không muốn nói nên hít mũi buông Sỉ Mị ra nhìn về phía nó: “Không có việc gì, đều đã qua rồi”
Sỉ Mị vẫn còn giật mình đứng im tại chỗ ngơ ngác nhìn tôi.
“Không ngờ tôi vẫn còn có thể nhìn thấy Si Mị ở trong đời, thật sự là quá ngạc nhiên” Rùa lông xanh vẫn luôn chậc chậc nói: “Võng Lưỡng đâu?
Sao Võng Lưỡng không có ở đây? Lão Quỷ đâu? Bà Chuyên đâu? Si Mị còn sống vậy họ hẳn là cũng còn sống phải không?”
Tôi và Si Mị đều không nói chuyện.
Thông qua những hồi ức mà rùa lông xanh nói tôi đoán rùa lông xanh hản là đã rời đi trước khi mẹ của Sỉ Mị chết cho nên mới không biết tới sự thay đổi của Sỉ MỊ.
“Rùa lông xanh họ đều đã qua đời rồi, bây giờ Si Mị cũng chỉ là tà thuật thể mà thôi”
Tôi đơn giản nói vài lời cũng không muốn liên lụy tới những chuyện kia.
“Đồ ngốc” Si Mị bỗng nhiên gọi tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.
“Em vừa mới nói muốn tôi buông bỏ thù hận, đừng để sự cố chấp ở trong lòng, có đúng không?”
Tôi tưởng rằng rốt cuộc thì anh ta cũng đã nghĩ thông suốt rồi nên gật đầu: “Đúng vậy, đã qua mấy nghìn năm rồi nên không cần thiết phải cố chấp nữa”
“Thế nhưng tôi từ chối” Sỉ Mị lại nói.
“Anh! Quả thực là không dễ nói chuyện!” Tôi bị chọc tức đến nỗi tức giận xoay người: “Tùy anh!
Anh thích thế nào thì thế đấy đi!”
Lúc này tôi cũng không biết rằng tà thuật thể của Sỉ Mị nếu như không có sự cố chấp chèo chống thì sẽ tiêu vong và đi vào đầu thai luân hồi.
Mà sự cố chấp ở trong lòng của anh ta cũng không phải hận mà là yêu.