Cá của Minh giới
Sự thật chứng minh, tôi đã lo xa, nghĩ lung tung, quan tâm vớ vẩn.
Bất kì ai cũng không thể đoán được rằng, Lãnh Mạch và Dạ Minh, cái mà gọi là giao đấu của bọn họ.
Tôi trừng to mắt nhìn hai người đàn ông ngồi ở trên ghế nhỏ, ở trong phòng khách câu cá.
Đúng vậy, không sai, câu cá.
Câu, cá!!!
Lãnh Mạch và Dạ Minh bê một cái bồn lớn hình chữ nhật ra, đổ đầy nước vào bồn, còn không biết lấy đâu ra một đám cá con màu sắc sặc sỡ thả vào trong, hai người mỗi người lấy một cái ghế nhỏ, lấy hai cái cần trúc, bên trên mắc một sợi dây, trên dây không có lưỡi câu cũng chẳng có mồi câu, cứ như vậy, ngồi đối diện nhau, câu cá.
Tôi giật mình luôn, không có gì để nói.
“Đây là…giao đấu mà hai người nói hả?”
“Đừng nói gì cả!” Hai người đàn ông đồng thanh quát tôi: “Em ở bên cạnh làm trọng tài, ai câu được nhiều cá hơn, người đó thắng.”
…. Tôi cạn lời: “Không có mồi câu, ít nhất hai người cũng phải có lưỡi câu chứ? Như vậy thì cá căn câu thế nào được? Lẽ nào gọi chúng tới căn dây à?”
“Đây là cá của Minh giới, cô Đồng” Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói, tôi quay đầu lại, là Lão Quỷ, cười với tôi: ‘Chào cô Đồng, mấy ngày.
không gặp, Lão Quỷ tôi đây rất nhớ cô đó!”
Lão Quỷ thay một cái áo sơ mi, không còn mặc áo khoác quân đội nữa, mặc một cái áo len mỏng, tôi nghi ngờ rằng lúc Lão Quỷ còn sống rất sợ lạnh, nên mới mặc nhiều như vậy, có điều….mấy ngày không gặp, tôi cũng rất nhớ ông ta.
“Ông đi đâu vậy?” Tôi đi tới chào hỏi ông ta: “Đi ra ngoài cũng không báo một tiếng”
“Xin lỗi nhé cô Đồng, đột nhiên có vài họ hàng tới, Lão Quỷ tôi phải về nhà một chuyến, tôi nói với Lãnh Mạch đại nhân rồi, cậu ấy không nói với cô sao?”
Lãnh Mạch nói với tôi? Tôi từng hỏi Lãnh Mạch là Lão Quỷ đi đâu, lúc đó còn bị Lãnh Mạch châm chọc, nào dám hỏi anh ta tiếp!
“Họ hàng nhà ông…là người hay là…”
“Ma” Lão Quỷ lại nói rất dứt khoát, tôi còn sợ khiến ông ta nhớ tới chuyện buồn cơ.
“Họ hàng nhà ông tới, là có việc gì à?” Tôi lại hỏi ông ta.
Một lúc sau Lão Quỷ vẫn chưa trả lời tôi, tôi thấy biểu cảm ông ấy có hơi khó xử, nghĩ rằng chắc là chuyện gì đó khó nói của nhà ông ta, tôi cũng không phải muốn ép ông ta nói, đổi chủ đề “Ông nói cá mà họ câu là cá của Minh giới, có gì khác với cá ở chỗ chúng tôi sao?”
“Đương nhiên khác” Lúc này Lão Quỷ liền nói: “Cá của Minh giới không cắn mồi câu của thế giới loài người, nó ăn năng lực tinh thân của người câu cá, Lãnh Mạch đại nhân và….Dạ đại nhân, bọn họ đang dùng năng lực tinh thần của chính mình để câu cá, việc này vô cùng thử thách năng lực hội tụ tỉnh thân của một người, cho nên câu được càng nhiều cá, có nghĩa là năng lực hội tụ tinh thân càng mạnh, thực lực của bản thân cũng càng mạnh, là như vậy.”
Cá của Minh giới? Đúng là kì dị quái lạ, lại còn năng lực hội tụ tinh thần nữa, giống như một bộ phim giả tưởng vậy.
Thôi vậy, không để ý cái này nữa, tôi vò vò đầu: “Tôi còn cho rằng giao đấu mà họ nói sẽ là đánh nhau bằng đao thật súng thật chứ, còn lo răng bọn họ đánh nhau thì có hủy cả thành phố hay không.”
“Đương nhiên không thể rồi, nếu Lãnh Mạch đại nhân và Dạ đại nhân thực sự đánh nhau ở thế giới loài người, vậy thì tới ngày tận thế rồi” Lão Quỷ nói đùa theo lời của tôi.
Tôi bật cười, ám ảnh về chuyện chú Cố Nham Tùng, hình như cũng biết mất, sau khi hiểu rõ được việc giao đấu vô cùng ‘đặc biệt’ giữa Lãnh Mạch và Dạ Minh, tôi cũng rất tò mò về cá của Minh giới, cũng lấy một cái ghế nhỏ đi tới chỗ bọn họ, ngồi xuống xem bọn họ câu cá.
Tỉ mỉ quan sát cá trong nước, đúng thật là rất khác với chỗ bọn tôi, những con cá này không có đuôi, cơ thể béo mập, mắt cũng không lồi lên như cá vàng, mà hẹp dài, giống như đang cười híp mắt vậy, vô cùng đáng yêu.
Con gái luôn không có sức kháng cự với những thứ đáng yêu, tôi cũng vậy, nhất thời không nhịn được vươn tay vào muốn sờ một chút.
“Không được!” Lãnh Mạch kéo lấy tôi: ‘Không cần ngón tay nữa à?”
Tôi bị doạ sợ: “Những những những những con cá này….là cá ăn thịt người sao?”
“Không ăn thịt người, nhưng hút máu.” Dạ Minh ở bên cạnh doa nạt tôi: ‘Khứu giác của những con cá này còn nhạy bén hơn cả chó, cho dù trên người cô không có vết thương đang chảy máu, chúng nó cũng ngửi được mùi máu qua da cô, hơn nữa, còn hút máu cô qua da được nữa, cứ vô thức như thế, cô không cảm nhận được đau đớn, sẽ bị bọn chúng hút thành xác khô.”
“Xác khô?!” Trong đầu tôi nảy ra vô số cảnh tượng trong phim kinh dị, doạ tôi nhảy bật dậy: “Kinh khủng như vậy! Thế chúng không hút hai người à?”
Lãnh Mạch vô cùng khinh thường liếc tôi một cái: “Em nghĩ ai cũng vừa ngu vừa ngốc như em à?”
“Anh mới ngốc ấy!” Tôi tức giận trừng anh ta.
Anh ta hừ một cái vô cùng châm chọc: “Trong cơ thể chúng tôi có năng lực tinh thần, còn cứng cáp hơn da thịt để bảo vệ nội tạng chúng tôi, loại cá này, sao có thể hút được máu của chúng tôi.”
Có năng lực tinh thần thì giỏi lắm à! Còn không coi lại thân phận của bọn họ là gì, thân phận của tôi là gì! Cái ánh mắt khinh thường đó là có ý gì!
“Hừi” Tôi cũng hừ với anh ta: “Hai người tự mà chậm rãi chơi nhé!”
Lãnh Mạch và Dạ Minh đuổi tôi giống như đuổi muỗi vậy: “Mau đi đi”
Má nó!
Tôi bực bội xoay người rời đi, chạy lên tầng, nhưng vấn không nhịn được tò mò, một lúc sau liền chạy xuống, Lão Quỷ ở bên cạnh cười trộm, tôi ngại ngùng đỏ mặt trừng ông ta, lại chạy đi xem Lãnh Mạch và Dạ Minh câu cá.
Năng lực tinh thần có thể câu được cá hả?
Một tiếng đồng hồ trôi qua, không biết tôi ngáp được bao nhiêu cái rồi, Lãnh Mạch và Dạ minh vẫn nghiêm túc chăm chú nhìn cá trong bồn: “Tôi bảo này rốt cuộc hai người đã xong chưa vậy? Không phải Lão Quỷ nói năng lực hội tụ tinh thần càng mạnh gì đó, thì cá cắn câu càng nhiều à? Sao lâu như vậy vẫn chưa có cá cắn câu thế, có phải năng lực hội tụ tinh thần của hai người đều chả ra làm sao không?”
Cũng không biết có phải tôi nói trúng chỗ đau của bọn họ không, hai tên đàn ông đồng loạt trừng tôi, cái kiểu rất hung dữ ấy: “lm miệng!”
Không cho người ta nói thật luôn à?
Thật là nhạt nhẽo, Lãnh Mạch và Dạ Minh lại không cho tôi nói chuyện với bọn họ, tôi lại thực sự muốn nhìn xem bọn họ câu cá như thế nào, nghĩ nghĩ, tôi bảo Lão Quỷ cũng lấy cho tôi một cái cần câu nhỏ tới, quấn dây áo len, tôi cũng ném dây vào †rong nước.
Lãnh Mạch và Dạ Minh cùng khinh thường tôi: “Em tới phá chúng tôi đấy à? Em thì câu được cái gì? Em có năng lực tinh thần à? Em biết năng lực tinh thần là gì không? Đến cả đi đường cũng ngã được, lấy đâu ra dũng khí để so tài câu cá với chúng tôi?”
Má nó! Sao trước đây tôi chưa từng thấy họ như có cùng chung một mối thù mà trở thành một phe cùng nhau bắt nạt người khác như vậy chứ?
Bắt nạt tôi là bọn họ liền trở này một hội luôn à?!
“Hai tên đàn ông bắt nạt một cô gái thì ra thể thống gì!” Tôi nhỏ giọng lầm bầm một câu, mệt lòng, không đánh nổi bọn bọ, không có sức mạnh.
Đúng lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy cái cần trúc trong tay nặng xuống, tôi cúi đầu nhìn.
Một con cá màu xanh, căn lấy dây câu của tôi!
“Oal” Tôi vui mừng quá đỗi, lập tức nhấc cần trúc lên.