Chồng Ma Của Em

Chương 313: Chương 313: Cháu muốn tới Minh Giới




Tôi ở trong biệt thự Lãnh Mạch tìm khắp bốn giới, cuối cùng kiệt sức ngã lên sô pha trong phòng khách.

iểu Đồng Đồng, từ bỏ đi, không có ai cả” Dì Ninh Hồng Hân nói “Cháu không tin!” Bọn họ mới rời đi bao lâu?

Sao có thể biến mất hoàn toàn bặt vô âm tín? Cho dù muốn rời khỏi Lãnh Mạch chắc chắn cũng sẽ nhăn tin tức lại cho tôi. Rồi mấy giọt máu rợn người trên sàn nhà là của ai? Của Lãnh Mạch sao?

Lãnh Mạch có gặp chuyện gì không? Rốt cuộc Minh vương đã làm gì Lãnh Mạch và Hàn Vũ.

Tôi lo lắng không thể bình tĩnh được.

“Tiểu Đồng Đồng, có lẽ bọn họ theo Minh vương về Minh Giới rồi.”

Về Minh Giới…

Minh Vương sẽ đem họ về Minh Giới sao?

Vì muốn phạt Lãnh Mạch à? Hay định làm gì với Lãnh Mạch!

“Cháu phải đi Minh Giới!” Tôi nhảy dựng lên chạy ra bên ngoài.

“Cháu định đi Minh Giới kiểu gì?” Khi tôi vừa chạm tay lên cửa, dì Ninh Hồng Hân đánh thức tôi Đúng thế, làm thế nào mới đi Minh Giới được?

Thậm chỉ Quỷ Giới tôi còn không thể đi.

Không, không đúng, tôi có thể đi.

Cảm giác nôn nóng về tình trạng của Lãnh Mạch làm suy nghĩ của tôi chuyển động nhanh chưa từng thấy. Tôi chợt nhớ lúc tới Phong Đô Lãnh Mạch từng đưa tôi đến ngoài một cửa hang, anh nói đó là cửa vào Quỷ Giới, chỉ có người còn sống ở Phong Đô mới có thể đi vào. Nếu tôi vào.

Quỷ Giới thì có thể tìm Cẩu Đản và Thúy Hoa trước, tìm được bọn họ rồi có thể cùng nghĩ cách đi Minh Giới!

Đúng vậy!

“Tiểu Đồng Đồng, nhìn ngoài cửa sổ kìa!” Dì Ninh Hồng Hân cắt ngang suy nghĩ của tôi.

Tôi nghe tiếng nhìn theo, trên bệ cửa sổ có một con quỷ năm úp sấp, đầu lưỡi máu me không ngừng liếm kính cửa. Nhưng lúc này tôi không có hứng với ma quỷ gì cả, cho nên dời mắt đi.

“Tiểu Đồng Đồng, cháu mau nhìn!”

“Dì Hồng Ân, cháu đang bận nghĩ cách…”

“Không phải, hình như con quỷ này có chuyện muốn nói với cháu” Ninh Hồng Hân lại nói.

Tôi quay đầu nhìn lại, con quỷ kia trợn to đôi mắt rỉ máu nhìn tôi, chỉ vào miệng của tôi, dùng khẩu hình a a ô ô, giống như dì Ninh Hồng Hân nói vậy, hình như nó muốn nói gì với tôi.

Một con quỷ tìm tôi muốn nói cái gì?

Chảng lẽ là… Lãnh Mạch?

€ó thể Lãnh Mạch cho con quỷ này đến truyền lời!

Nghĩ đến đây, tôi vội chạy tới, vừa mở cửa sổ con quỷ này liền bổ nhào lên ôm chặt lấy tôi, lau hết máu lên chiếc sơ mi tôi vừa thay. Tôi đẩy nó: “Mày tìm tao có chuyện gì?”

“Hu hu hu, cô đừng giết tôi, tôi còn có tâm nguyện ở thế giới này:’ Con quỷ bắt đầu gào khóc.

Chẳng lẽ là tôi nhầm? Con quỷ này không phải do Lãnh Mạch gửi tới sao?

“Tao không giết mày đâu, không có việc gì thì đi đi” Tôi thất vọng nói.

“Cảm ơn cô không giết, xin ngài giúp tôi cầu tình với vị đại nhân kia, tôi chuyển lời giùm ngài ấy rồi, xin ngài ấy đừng giết tôi được không?”

“Cái gì?” Tôi vốn đã xoay người định đi, nghe thế thì quay đầu lại nắm lấy con quỷ này: “Mày vừa nói gì đấy? Đại nhân kia bảo mày truyền lời tới?

Nhắn cái gì? Đại nhân nào?”

“Đại nhân dưới Minh Giới… Ngài ấy nhờ tôi nhắn với cô, nói ngài ấy vẫn rất ổn, một thời gian nữa sẽ tới tìm cô. Cho nên cô chỉ cần chờ ở đây”

€on quỷ có vẻ bị tôi hùng hổ dọa sợ, run rẩy nói: “Đúng rồi… ngài ấy nói họ Lãnh… Linh lực của ngài ấy rất khủng bố, tôi còn chưa muốn chết… hu hu.”

Họ Lãnh… chắc chắn là Lãnh Mạch!

Vậy chắc là Lãnh Mạch đi vội quá nên mới túm đại một con quỷ đến nhắn lại. Nếu anh ấy nói không có chuyện gì thì hẳn là sẽ không gặp chuyện gì quá nghiêm trọng…

“Lúc anh ấy đi có ai đi cùng không? Anh ấy có bị thương không?” Tôi hỏi nó.

Quỷ lưỡi dài ngắm nghĩ một lát, sau đó lúc lắc đầu: “Lúc ngài ấy đi có một nam một nữ đi theo, nam là một người tóc bạc, nữ… rất đẹp, đẹp tuyệt trần nhat”

Nghe tới đây, tôi nhẹ nhàng thở phào. Tôi có thể khẳng định người bên cạnh Lãnh Mạch là Hàn Vũ và Minh Vương.

“Nhưng lúc đó trông ngài ấy không khỏe lắm.

Được người đàn ông kia đỡ, áo trắng của ngài ấy bị máu loang đỏ ở ngực, máu còn nhỏ giọt xuống.

nữa, có lẽ vết thương không nhẹ” Con quỷ nói tiếp.

“Cái gì?” Tôi lảo đảo đứng không vững, vội đỡ bệ cửa sổ bên cạnh, giọng nói run lên. “Mày nói gì?

Anh ấy bị thương? Còn bị thương ở ngực?”

“Chắc là vậy ạ. Tôi cũng không dám nhìn nhiều quá, trước khi đi ngài ấy dùng ý niệm ra lệnh thẳng vào trong đầu tôi, còn nói nếu tôi không làm theo liền xé tôi thành mảnh nhỏ, cho tôi vĩnh viễn không thể đầu thai. Hu hu, lời cần nhắn tôi đã nhắn rồi, đã làm theo đúng yêu cầu của ngài ấy, có thể đừng giết tôi không?”

€on quỷ lưỡi dài nói những gì phía sau tôi đều không nghe lọt, khắp đầu óc đều là Lãnh Mạch bị thương, Lãnh Mạch bị thương, Lãnh Mạch bị thương…

“Tôi có thể đi được chưa ạ?” Con quỷ lưỡi dài cẩn thận hỏi.

Tôi đã không còn sức nói thêm gì nữa, khẽ gật đầu với nó. Quỷ lưỡi dài nhanh như chớp bay đi mất. Tôi ôm đầu trượt từ cạnh cửa sổ xuống nền đất, lúc này tôi rất bất lực. “Dì Hồng Ân, cháu phải làm gì bây giờ?”

“Cháu đừng cuống, không phải cạnh cậu ấy có bác sĩ à? Nếu cậu ấy có thể sống rời đi chứng tỏ dù Minh Vương thật sự giận cũng sẽ không đến mức muốn giết chết cậu ấy. Cùng lắm chỉ là bị thương bên ngoài thôi, không nguy hiểm tới tính mạng. Lo lắng quá sẽ rối loạn, bây giờ cháu cần bình tĩnh lại, nếu cậu ấy bảo cháu chờ ở đây hẳn là có dụng ý của cậu ấy. Cháu cứ ở đây chờ tạm đi”

€ó lẽ đây cũng là chuyện duy nhất tôi có thể làm lúc này. Nếu tôi liều lĩnh rời khỏi Phong Đô, Lãnh Mạch quay lại tìm không thấy tôi thì phải làm sao? Mặc kệ thế nào, cũng chỉ có thể chờ thêm hai ngày.

Minh Vương độc ác tàn nhẫn, lần này sợ là thật sự tức giận, hi vọng Lãnh Mạch không sao. Lãnh Mạch, anh tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì đâu đấy…

Tôi cũng không thể cứ tiêu cực tiều tụy như vậy, chỉ ở đây lo lắng sốt ruột thì có tác dụng gì?

Tôi cân mạnh hơn…

Tôi nên tu luyện thế nào để mạnh lên đây?

“Tiểu Đồng Đồng. Mấy người Minh Vương đều đi rồi, chỗ cháu lại có việc, dì không muốn làm cháu vướng bận. Cháu thả dì ra ngoài đi, dì tự đi tìm con gái dì” Dì Ninh Hồng Hân nói.

Đúng rồi, tôi còn chuyện này chưa hoàn thành: “Dì Hồng Ân, tuy mai trường học còn đang nghỉ nhưng chắc Vũ Đồng cũng về trường sớm rồi. Mấy ngày nay cháu cũng không làm được gì, chỉ có thể chờ mà thôi. Kiếm chuyện khác để làm so với ở nhà miên man suy nghĩ tốt hơn nhiều. Mai cháu sẽ mang dì đến trường tìm cô ấy, giúp dì hoàn thành tâm nguyện.”

“Được, vậy dì cảm ơn cháu. Xin lỗi Tiểu Đồng Đồng, dì thật xấu hổ” Dì Ninh Hồng Hân liên tục nói cảm ơn tôi.

Đề phòng những gì không biết cần đối mặt sau này, việc tôi cần làm nhất bây giờ là khôi phục thể lực của mình. Tôi tự xuống bếp nấu cơm, cho dù không muốn ăn vẫn bắt buộc bản thân ăn một bát †o, găng không nghĩ tới Lãnh Mạch nữa, lên giường ngủ sớm.

Một đêm này rất không an ổn, cũng may coi như ngủ liền một mạch, hôm sau cũng khá hơn nhiều. Tôi theo hẹn dậy chuẩn bị một chút, sau đó mang dì Ninh Hồng Hân đến trường đại học của mình – đại học A.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.