Lưu Nguyệt vừa quan sát xung quanh vừa trả lời tôi: “Chắc là cô ta chưa kịp ra tay thì đã bị Lãnh Mạch đánh bị thương rôi”
“Nhäc mới nhớ… Sao Lãnh Mạch Lương U vân chưa xông vào?” Theo tốc độ của Lãnh Mạch thì đã phá vỡ gương băng đưa chúng tôi ra rồi. Thế mà đã một phút trôi qua nhưng tôi và Lưu Nguyệt vân ở trong hộp gương.
“Chắc chăn Tử Hinh đã dùng cách nào đó giấu hộp gương nhốt chúng ta” Lưu Nguyệt nói.
Vậy nên rắc rối rồi đây, năng lực của tôi bị phong ấn hoàn toàn, mặt khác không biết tình hình cụ thể bên ngoài. Chưa bàn đến nhiều tấm gương làm tôi bực bội ở đây mà trước mắt là không khí đang hết dân không chống được lâu nữa. Tôi và Lưu Nguyệt bắt đầu tìm điểm sơ hở nhưng tìm mãi mà các tấm gương sát sịt vào nhau thế này làm gì có đường nào cho chúng tôi đi ra?
“Xin lỗi Đồng Đồng, đa số cổ trùng của tôi chỉ chữa bệnh được chứ không xử lý được tình hình này” Lưu Nguyệt buồn bã.
Khuôn mặt buồn rười rượi của cô ấy bị các tấm gương xung quanh soi sáng rõ, cô ấy giậm chân: “Tôi chưa bao giờ nghĩ gương cũng làm người ta ghét thế này”
Lưu Nguyệt sắp mất bình tĩnh đến nơi rồi, có thể thấy nhiều gương soi rất thách thứ tư chất con người Tôi đứng ở góc gương và ngồi khoanh chân nhắm mất.
Mắt không thấy tâm không phiền, không nhìn thấy gương nữa lòng tôi cũng lặng lại, bắt đầu nghĩ cách.
Chung Nhiêm từng nói chiến khí là năng lực đặc biệt, một khi tu luyện thành công sẽ không biến mất vì không có nội lực. Khác với nội lực, chiến khí dùng mãi không hết, sẽ không bị bó buộc. Chiến khí như một phần cơ thể bạn, gọi lúc nào là xuất hiện khi đó sẽ không bao giờ biến mất.
Nói vậy tức là tôi không thể gọi chiến khí ra vì ngũ quan và ngũ giác của tôi bị những tấm gương xung quanh mê hoặc. Tôi nghĩ mình không gọi được chiến khí nhưng thực chất chiến khí vẫn luôn ở trong cơ thể tôi.
Tôi bình tĩnh, bỏ qua ngũ quan và ngũ quan đừng để những đồ vật bên ngoài ảnh hưởng.
Tôi bây giờ bỏ qua ngũ quan và ngũ giác rất đơn giản, dù sao thì tôi đã học được điều đó ngay khi tôi vừa bước chân vào thế giới thần linh kỳ lạ rồi.
Dòng suy nghĩ biến mất, chẳng mấy chốc tôi đã cảm nhận được hơi thở của chiến khí.
Ông Chung Nhiễm nói đúng, chiến khí không bao giờ biến mất!
Tôi mở mắt.
“Đồng Đồng! Cơ thể của cô!” Lưu Nguyệt chỉ vào tôi hét.
Tôi nhìn xuống xem.
Chiến khi màu trắng lại vườn quanh người tôi như một người bạn thân thiết tíu tít chào hỏi tôi.
Tôi mỉm cười nhìn Lưu Nguyệt: “Giờ thì chúng at đi được rồi.
“Cô đúng là kỳ tích đóng ngoặc kép.” Lưu Nguyệt nói.
Tôi cười đứng dậy, chiến khí tập trung ở hai năm tay, có chiến khí vậy những chiếc gương này chẳng chịu được một đòn.
Tôi nhấc tay, chiến khí tạo thành hình con dao sắc.
Nhưng tôi chưa phá gương mà chiếc gương đã vỡ tan tành. Một lỗ hổng xuất hiện và rồi gương trên đầu chúng tôi vỡ tan.
Tôi kép Lưu Nguyệt qua bảo vệ tôi và cô ấy trong chiến khí không bị vụn kính rơi vào người.
Gương vỡ xuất hiện lớp sương mù dày đặc “Đồ ngốc em đang làm gì thế? Lại ở trong nghịch ngợm lười nhác đúng không?” Giọng Sỉ Mị vang lên trong màn sương băng.
Tôi mừng rỡ gọi anh ta: “Si Mi!”
Và rồi người đàn ông nhảy xuống từ bên trên đứng trước mặt tôi Sương băng tản dần, Si Mi với quả đầu đỏ xuất hiện trước mặt tôi. Người đàn ông với khuôn mặt điển trai cười mập mờ với tôi: “Anh tưởng em mạnh hơn nhiều rồi cơ, hoá ra vân chỉ là các đồ phiền phức ngu ngốc cần bọn anh bảo vệ.”
“Tất nhiên em cần, luôn luôn cân các anh bảo vệ.”
Tôi ngẩng mặt cười với anh ta.
Sỉ Mi nhìn đi nơi khá tôi sợ tôi không nhịn được.”
Đừng cười với tôi như thế, “Không nhịn được gì?” Lưu Nguyệt hỏi.
“Không nhịn được muốn hôn cô ấy” Si Mị nói.
Tôi cúi găm mặt ho khẽ, xấu hổ quá.
“Anh đưa các em ra” Si Mị ôm eo tôi và giữ cánh †ay Lưu Nguyệt, thoắt cái cả ba chúng tôi đã nhảy ra khỏi hộp gương.
Vừa rời khỏi hộp đã nghe tiếng: “Diệt”