Chồng Ma Của Em

Chương 864: Chương 864




Tôi nghe không hiểu anh ta đang nói gì, tôi cũng giả vờ không nghe thấy anh ta đang nói gì.

“Mấy lần trước đã thất bại, lân này không thể thất bại nữa, nếu quả cầu ký ức còn không về lại được cơ thể của em thì sẽ hỏng mất, vậy thì em thật sự không thể quay về nữa” Lãnh Mạch nói với tôi Tôi vân cứ nghe không hiểu, tôi mơ hồ ăn cơm rồi tiện tay lấy tai nghe nhét vào tai.

Sau đó, Lãnh Mạch và Si Mị cũng không nói thêm gì nữa.

Hôm nay tôi thật sự không nên ra ngoài, vừa ra ngoài đã gặp phải hai người đàn ông kỳ lạ, nói mấy lời kỳ lạ, thật sự khiến người ta phải thấy lo sợ, tốt hơn là tôi nên về sớm.

Nên là cơm chỉ ăn một lân đã no, tôi lập tức đứng dậy: “Hai chú, hai người cứ từ từ mà ăn, tôi đi học đây, hẹn gặp lại! À không, cũng chẳng cần gặp lại nữa!”

Tôi nhanh chân chạy đi, còn chưa chạy được nửa bước thì đã bị Lãnh Mạch và Sỉ Mị môi người một bên kéo tay lại, đè lại vào chô ngồi.

“Nhỏ này, ăn uống no đủ rồi là quyt nợ à?”

Tôi cũng muốn khóc: “Hai chú, hai người muốn thế nào chứ? Ở đây nhiều người lắm đó, hai người mà bắt nạt tôi là tôi sẽ thét lên đóI”

“Thét?” Vừa nghe nói thế, Lãnh Mạch và Si Mị liên vui vẻ: “Thét lên cho nghe chút nào”

Tôi không biết hai người đàn ông này rốt cuộc là ai, nhưng theo trực giác của tôi thì bọn họ rất nguy hiểm, nhưng còn kỳ quái hơn là trực giác của tôi cũng nói răng họ sẽ không tổn thương tôi.

Cái trực giác này hoàn toàn chẳng có lý lẽ gì cả, tôi cảm giác như mình hôm nay cứ lạ thế nào.

Cũng may là hai người đàn ông kỳ quái này cũng chẳng kích thích tôi nữa, bọn họ sau khi ăn uống no đủ cũng tha cho tôi, rồi cùng tôi ra khỏi tiệm cơm.

Tôi chạy về hướng trường học, bọn họ cũng chẳng đuổi theo, đợi đến lúc tôi chạy vào trong quay đầu nhìn lại thì bọn họ vân đứng ở đó, nhìn về phía tôi, bày ra một vẻ tình sâu ý đậm, tựa như là tôi với bọn họ từng có một đoạn ái tình oanh oanh liệt liệt vậy.

Tại sao lại có cảm giác thế này?

Chẳng lẽ là… Thật sự là có kiếp trước kiếp sau sao?

Tôi bị ý nghĩ của chính mình chọc cười, quay đầu một cái, không nghĩ đến bọn họ nữa, quay về phòng ngủ.

Tiểu Mỹ ở trong phòng ngủ, tôi vừa vào là cô nàng đã năm tôi không thả: “Đông Đồng, tớ khuyên cậu đừng vào! Cậu không biết đấy, cái người chết kia là ở ngay sát vách bọn mình, chõ chết lúc đầu là ngay trong nhà vệ sinh, tà môn quá đi!”

“Cậu đừng tự dọa bản thân chứ?” Tôi an ủi cô nàng.

“Cậu không biết đấy chứ, hôm nay tớ có nghe nói, trong phòng vệ sinh đó hồi trước có một nữ sinh chết, treo cổ tự sát đấy! Nghe nói lúc nữ sinh đó chết còn mang thai trong bụng nữa! Đứa bé cũng chết luôn!

Hình như là nữ sinh ấy sau khi nghe bạn trai bảo sẽ không chịu trách nhiệm cho đứa bé, rồi bỏ cô ấy, luẩn quẩn trong lòng rồi tự sát! Nghe nói là người tự sát sẽ biến thành lệ quỷ đó! Rồi tới lấy mạng người nữa!”

Tôi là người theo thuyết vô thần, không hề tin răng trên thế giới này có ma quỷ nên an ủi Tiểu Mỹ hai câu rồi cũng không bàn lại đề tài này nữa.

Tiểu Mỹ đang chơi máy tính, còn tôi thì ngồi trên giường đờ ra, trong đâu không sao mà xóa đi được dáng dấp của hai người đàn ông.

“Tiểu Mỹ, cậu nói xem, con người… thật sự là có kiếp trước kiếp sau sao?” Tôi thì thào hỏi cô nàng.

“Có chứ! Kiếp trước và kiếp sau, kiếp trước hai người do một số nguyên nhân nào đó không thể ở chung, rồi một người thì đầu thai chuyển kiếp, một người thì cứ tìm kiếm, rốt cuộc thì ở kiếp sau lại gặp nhau, lãng mạn ghê gớm” Tiểu Mỹ hai tay chống cảm.

Kiếp này, gặp nhau sao…

Buổi tối tôi đã ngủ rồi, bỗng nhiên Tiểu Mỹ lại kéo tôi, bảo là muốn đi vệ sinh như không dám đi, tôi bật đèn nhìn thời gian, 11 giờ 55 phút.

Tòa ký túc xá của bọn tôi tương đối cũ kỹ, nhà vệ sinh thì phải dùng công cộng, ở hành lang bây giờ đèn đã tắt, tôi phải cầm đèn pin đi tìm nhà vệ sinh với Tiểu Mỹ.

Sao tối hôm nay lại lạnh thế nhỉ? Rõ ràng là đêm hè nóng bức mà, nhưng tóc gáy của tôi đêu dựng hết cả lên rồi.

Hành lang yên lặng không gì sánh băng, dường như tất cả mọi người trong các phòng ký túc xá xung quanh đã ngủ như chết cả rồi “Đồng Đồng, tớ thấy cái gì đó sai sai” Giọng nói của Tiểu Mỹ run rẩy.

Tôi cũng rất sợ, miễn cưỡng lên tinh thần: “Chẳng có gì mà không đúng cả, đừng tự dọa bản thân nữa, đến nhà vệ sinh rồi, mau đi đi.”

Tôi và Tiểu Mỹ đứng ở bên ngoài nhà vệ sinh, phía bên trong thì đen kịt, trông giống như là một cái hắc động vậy, chẳng nhìn thấy được gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.