Chồng Ma Của Em

Chương 879: Chương 879




Ngồi dưới gốc cây ở hậu viện rồi nhìn lên bầu trời, tôi bật khóc.

“Mẹ, làm sao vậy, là bị cha bắt nạt nên ngồi đây khóc sao?” Lãnh Dục ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tôi không muốn để ý đến thăng bé, vẫn vừa ngồi đón gió vừa lau nước mắt.

“Mẹ đừng khóc nữa, chấp nhận đi, đây chính là kết quả cho việc tự làm bậy không thể sống”

“Có ai nói chuyện với mẹ như con không?” Tôi quát nó mà nước mắt nước mũi vân ròng rã.

“Phốc, ha ha ha!” Lãnh Dục không hề bị tôi dọa sợ, ngược lại còn bị bộ dạng ngốc nghếch của tôi chọc đến mức ngửa đầu lên trời cười to.

Tôi tức quá, hóa ra tôi là người không hề có chút địa vị nào trong căn nhà này!!!

Tôi tức giận đến mức ăn ba cái bánh trứng liên tiếp, phông mặt không thèm để ý đến Lạnh Dục nữa Lạnh Dục cũng không ngại mất mặt: “Mẹ, ngày mai sẽ có đại hội đấu võ hai năm một lần. Mẹ khẳng định muốn xem, đúng không?”

“Đại hội đấu võ? Đó là cái gì?”

“Đó là cuộc thi võ thuật, do cha sáng lập, nhăm chọn ra những nhân tài có năng xuất chúng mạnh mế để trở thành đại soái của Minh Vương, cai quản đất nước. Mẹ đọc qua nhiều tiểu thuyết ở Nhân giới như.

vậy mà cũng không biết sao?”

Tôi trợn mắt nói: “Làm sao mẹ biết được Minh giới ngày ngày đều đang làm chuyện gì! Nhàn rồi không có việc gì lại tạo ra cái gì mà đại hội đấu võ, mấy người tham gia đấu võ chưa chắc đã là người có năng lực, nhỡ đâu lại là mấy người cao lớn thô kệch gì sao? Xã hội hiện nay coi trọng chỉ số thông minh cùng với năng lực ứng biến. Đánh nhau thì có ích lợi gì.”

“Mẹ đang phàn nàn về cha con à” Vẻ mặt của Lãnh Dục đột nhiên trở nên kỳ quái.

“Mẹ phàn nàn cha con?” Tôi một lòng chỉ muốn oán trách Lãnh Mạch Liệt Mộ, cũng quá không để ý: “Mẹ dám phàn nàn cha con sao? Cha con bây giờ càng ngày càng keo kiệt, càng ngày càng độc tài, càng ngày càng biến thái, nhốt mẹ cả một tuần. Suốt cả một tuần!

Đại biến thái! “

“Mẹ cứ mảng cha con sau lưng như vậy, thế cũng được hả?” Lãnh Dục lại nói.

Tôi lẩm bẩm: “Vớ vẩn! Mẹ dám măng thắng mặt cha con sao? Siêu cấp vô địch đại biến thái! Tại sao Minh giới các con lại không chế tạo ra loại thuốc có thể khiến con người hoán đổi giới tính? Nếu mẹ biến thành đàn ông, mẹ nhất định sẽ đánh chết cha con!

Không Không không, tra tấn cha con đến chết! Ném cha con vào trong hổ phân! “

“Chậc chậc chậc.” Lãnh Dục lắc đầu, dáng vẻ xem kịch vui, ánh mắt nhìn về phía sau tôi: “Mẹ, mẹ tự cầu cho mình nhiều phúc đi”

Tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

“Ồ, có người phụ nữ nào đó muốn ném tôi vào bể chứa?” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên sau lưng.

Tôi cứng cổ, từng chút từng chút quay đầu lại Lãnh Mạch đứng ngay sau lưng tôi, chắp hai tay sau lưng, cười như không cười, theo sau anh ta còn có hai người hầu, đang che miệng cười trộm.

“Ông trời, người đang đùa con sao!” Tôi nhất thì rên một tiếng, bổ nhào lên bàn.

Lãnh Dục cười lớn: “Haha hahaha, mẹ, mẹ đúng là không có chút triển vọng! CHú Dạ Minh nhà người ta thì bị vợ quản nghiêm, sao đến phiên mẹ lại biến thành thế này? Hahaha cười chết con rồi!”

Thăng nhóc đáng chết này, đợi chút nữa tôi sẽ đánh chết nó!

“Em định ném anh xuống hố phân sao? Em có thể thử xem” Lạnh Mạch còn nói, tôi còn nghe ra điệu cái giọng cố nén cười của anh.

Trong lòng tôi mệt mỏi, không muốn để ý tới bọn họ, mang theo ánh mắt đáng thương mà năm úp sấp trên bàn: “Trời đất, các người không thấy sao? Đôi cha con này vậy mà lại đi bắt nạt tôi! Ô ô ô, cuộc đời của tôi, tương lai của tôi, chỉ có bóng tối! “

Lãnh Mạch không kiềm chế nữa, cười to.

Cả đám người hầu đi theo cũng cười âm ï.

Sau khi cười đủ, anh ngồi bên cạnh cầm lấy miếng bánh ra dõ dành tôi: “Yêu em còn không đủ, nỡ lòng nào ăn hiếp, em nói có đúng không, cô vợ nhỏ Minh vương phi?”

“Hừ!” Tôi lắc mạnh đầu: “Như thế mà còn dám nói là anh không bất nạt eml”

Lãnh Mạch cười khổ xoa đầu tôi: “Không thì tối nay cho em bất nạt lại anh được không?”

Xung quanh vân đang có người hầu đấy, tôi đỏ mặt, hẳng giọng trừng anh: “Ai muốn bắt nạt anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.