Chồng Ma Của Em

Chương 904: Chương 904




Năm Lãnh Mạch bốn tuổi, mẹ của Lãnh Mạch là Hạ Hà qua đời, lúc sắp chết bà móc tim ruột ra đông lạnh thành băng, nhuộm băng thành một màu đỏ máu, đưa cho Lãnh Mạch ăn Lúc đó Lãnh Mạch đã đạt được năng lực cực mạnh đó là xích băng, Đại giới là chính tính mạng của mẹ mình.

Lãnh Mạch cực kỳ đau khổ, quỳ gối trong viện thề sẽ không bao giờ sử dụng xích băng, sẽ không bao giờ nghĩ đếm thời khäc đau khổ này nữa.

Cha cậu là Lãnh Hiên vuốt tóc Lãnh Mạch, nói với cậu: “Rồi sẽ có một ngày con sẽ tìm thấy một người xứng đáng để con dùng tính mạng mình bảo vệ, đến lúc đó con sẽ tự khäc dùng đến xích băng”

Lãnh Mạch bốn tuổi không hiểu lời cha mình nói.

Lãnh Hiên đưa Lãnh Mạch đến trường học quý tộc của Minh giới, nhưng ở đây Lãnh Mạch không được chào đón.

“Xem này, đứa trẻ khắc chết mẹ nó chính là thăng nhóc này! Đúng là thứ xui xẻo, chúng mình tránh xa nó rat Lãnh Mạch không có bạn bè, người người đều coi cậu như sao chổi, nhất là đám con trai, bởi vì cậu lớn lên đẹp trai, chúng nó đổ kị, cứ nhìn thấy cậu thì bọn con trai sẽ lấy đá ném Việc này đã tạo thành tổn thương tâm lý rất lớn đối với đối với thời niên thiếu của Lãnh Mạch, kể từ đó cậu đã khép lại trái tim mình biến thành người có tính cách đơn độc một mình.

“Lãnh Mạch!” Nhưng trong trường học có một người con gái đặc biệt.

Nghe thấy có người gọi, Lãnh Mạch dừng lại bước chân, quay đầu nhìn: “Uông Tư Điềm?”

“Tại sao không đợi tôi cùng tan học.” Cô bé có mái buộc đuôi ngựa chạy đến trước mặt Lãnh Mạch, mỉm cười với cậu: “Tan học mỗi ngày đều không thấy cậu đâu, gấp rút trở về nhà thế à?”

“Không thì thế nào? Ở lại trường đợi để xem sắc mặt của mấy đứa khỉ à?” Lãnh Mạch dùng giọng điệu không tốt nói.

“Đừng có quan tâm bọn họ, mồm cạnh tai đấy kệ bọn họ nói đi, chuyện mẹ cậu mất khẳng định cậu cũng rất đau buồn, ai có thể vô duyên vô cớ muốn mẹ mình mất cơ chứ, đúng không?” Uông Tư Điềm vô võ vai Lãnh Mạch, lúc đó Lãnh Mạch cũng chỉ mới hơn năm tuổi, không cao lắm: “Đi, tôi mời cậu ăn tiệm Dorayaki mới mở, ngon lắm đấy”

Uông Tư Điềm là người duy nhất không bài xích Lãnh Mạch còn không quan tâm đến ánh nhìn của những người khác mà dũng cảm tiếp xúc với Lãnh Mạch Tình cảm của Lãnh Mạch đối với Uông Từ Điềm có chút phức tạp.

Không đợi cậu trả lời, Uông Từ Điềm đã túm lấy tay cậu kéo cậu hấp ta hấp tấp chạy ra khỏi trường học.

Cô bé này tính cách đúng là rất phóng khoáng, ở đầu lại có con gái tùy tiện năm tay con trai như thế?

Trong lòng Lãnh Mạch bất đắc dĩ nghĩ như thế.

Uông Tư Điềm đưa Lãnh Mạch đến một ngõ tắt nhỏ đối diện trường học, đồ ăn ở đây vừa rẻ vừa ngon, tuy răng Uông Tư Điềm cũng là người của quý tộc nhưng không có tính cách kiêu ngạo như các cô chủ của giới quý tộc, rất thích đến ăn ở những nơi như thế không tốt nói.

“Đừng có quan tâm bọn họ, mồm cạnh tai đấy kệ bọn họ nói đi, chuyện mẹ cậu mất khẳng định cậu cũng rất đau buồn, ai có thể vô duyên vô cớ muốn mẹ mình mất cơ chứ, đúng không?” Uông Tư Điềm vô võ vai Lãnh Mạch, lúc đó Lãnh Mạch cũng chỉ mới hơn năm tuổi, không cao lắm: “Đi, tôi mời cậu ăn tiệm Dorayaki mới mở, ngon lắm đấy”

Uông Tư Điềm là người duy nhất không bài xích Lãnh Mạch còn không quan tâm đến ánh nhìn của những người khác mà dũng cảm tiếp xúc với Lãnh Mạch Tình cảm của Lãnh Mạch đối với Uông Từ Điêm có chút phức tạp.

Không đợi cậu trả lời, Uông Từ Điềm đã túm lấy tay cậu kéo cậu hấp ta hấp tấp chạy ra khỏi trường học.

Cô bé này tính cách đúng là rất phóng khoáng, ở đầu lại có con gái tùy tiện năm tay con trai như thế?

Trong lòng Lãnh Mạch bất đắc dĩ nghĩ như thế.

Uông Tư Điềm đưa Lãnh Mạch đến một ngõ tắt nhỏ đối diện trường học, đồ ăn ở đây vừa rẻ vừa ngon, tuy răng Uông Tư Điềm cũng là người của quý tộc.

nhưng không có tính cách kiêu ngạo như các cô chủ của giới quý tộc, rất thích đến ăn ở những nơi như thế này.

Hai đứa trẻ mặc áo bông mập mạp tìm chỗ ngồi xuống, Uông Tư Điềm dùng giọng sữa ngọt của mình gọi món: “Bà chủ ơi, cho hai đĩa to Dorayakil”

Bà chủ mỉm cười ôn hòa đến tiếp: “Điêm Điềm, cháu đưa bạn trai nhỏ đến đấy à?”

Lãnh Mạch năm tuổi cảm thấy ngại ngùng, mặt đỏ lên.

“Nếu cháu mà có bạn trai đẹp trai như thể này thì chắc vui chết luôn” Uông Tư Điềm cười hi hi nói.

Lãnh Mạch nhìn khuôn mặt béo tròn của Uông Tư Điềm, phút chốc thất thần.

Cô gái này đem đến cho người khác cảm nhận không tồi, cha từng nói răng sau này cậu sẽ gặp được.

người quan trọng trong cuộc đời, chẳng lẽ có là Uông Tư Điềm?

“Này, Lãnh Mạch, cậu còn nghe không đó?” Bàn tay nhỏ của Uông Tư Điềm läc lắc trước mặt Lãnh Mạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.