“Chúng tôi đến chỉ để thăm bạn tốt, sao có thể dám làm kinh động Minh Vương đại nhân” Tống Vân Phi nói, giọng nói đúng mực, không hề e ngại Lạc Nhu.
Lạc Nhu nheo mắt, xung quanh thân thể bỗng nhiên tản ra luông khí mạnh mẽ.
Điều khiến Lãnh Mạch kinh hãi là Tống Lăng Phong và Tống Vân Phi không những không bị luông khí mạnh mẽ kia làm khiếp sợ, mà trên người bọn họ cũng tản ra khí thế, loại khí thế này cường đại vô cùng.
Người của Nhân giới cũng có thể mạnh như thế sao? Bọn họ rốt cục có thân phận như thế nào? . Truyện Quân Sự
“Minh Vương đại nhân.” Lãnh Hiên đứng ra hòa giải: “Hai người họ đã lâu không gặp tôi, lân này muốn đến gặp con trai tôi, chỉ là đến chơi một lúc mà thôi.”
Lạc Nhu hừ lạnh một tiếng: “Các người tụ tập riêng tư tôi không muốn quan tâm, tuy là nhà họ Tống các người có quyền đến Minh giới, nhưng hai giới Nhân Minh cũng không phải có quan hệ tốt đến mức lúc nào cũng có thể xông vào như thế này, hy vọng các người nắm rõ chừng mực, trong thời gian ngắn nhất tốt nhất đừng để tôi gặp lại.”
“Chúng tôi đến đây cũng không phải để gặp Minh Vương đại nhân” Tống Vân Phi khẽ nhướn mày, nhìn Lạc Nhu, ngay giây phút Lạc Nhu sắp nổi giận, lại nói thêm một câu: “Nhưng lời của Minh Vương đại nhân chúng tôi sẽ khắc ghi ở trong lòng, nếu như không có chuyện gì khác, chúng tôi phải đi rồi.”
Sắc mặt Lạc Nhu không tốt, ôm cánh tay không nói gì cả.
Tống Lăng Phong, Tống Vân Phi và Lãnh Hiên chào nhau bằng ánh mắt, sau đó họ rời đi từ phía bên cạnh của Lạc Nhu.
“Được rồi, các người đứng dậy di”
Lãnh Hiên và Lãnh Mạch đứng lên.
“Người của Nhân giới kiêu căng như thế, sớm muộn cũng có ngày khiến bọ họ mất hết uy phong!”
Lạc Nhu nói.
Lãnh Hiên và Lãnh Mạch không đáp lại.
Lạc Nhu phát tiết xong mới nhìn bọn họ, khi vừa nhìn về phía Lãnh Mạch thì không thể rời mắt: “Lãnh Mạch, đã lớn như thế này rồi à, lâu lắm rồi không gặp, lớn lên rất đẹp trai, đúng là khiến người khác bất ngờ Av,m đấy.
“Cảm ơn Minh Vương khen ngợi” Lãnh Mạch vẫn không ngẩng đầu lên.
Lạc Nhu đi đến phía trước mặt Lãnh Mạch, lúc này chiều cao thấp hơn Lạc Nhu một cái đầu.
“Ngẩng đầu lên để tôi nhìn xem” Lạc Nhu nói, bàn tay nhuộm móng đỏ chót nhẹ nâng cằm Lãnh Mạch lên.
Sắc mặt Lãnh Mạch lạnh lùng, nhìn Minh Vương Lạc Nhu.
“Đúng là rất đẹp trai” Ánh mắt Lạc Nhu vô cùng nóng bỏng, trong lòng rung động, là cảm xúc mà cô ta chưa từng có.
“Cảm tạ lời khen của Minh Vương” Lãnh Mạch hơi nhíu mày, nghiêng đầu tránh khỏi sự tiếp xúc của Lạc Nhu.
Lạc Nhu thu tay lại, đầu mày cong cong, trong lòng tính toán: “Từ hôm nay trở đi, Lãnh Hiên, lúc hàm báo công việc đều phải đem theo con trai ông, để cậu ta luyện tập, sau này tôi mới có thể trọng dụng giao phó công việc.”
“Vâng, Minh Vương.” Lãnh Hiên đáp.
Lạc Nhu cũng không làm thêm gì nhiều nữa: “Được rồi, chuyện hôm nay không truy cứu các người nữa, nhớ rõ để Lãnh Mạch đến Vương điện nhiều lên”
Lãnh Hiên lần nữa đáp ứng.
Lạc Nhu đem theo đoàn tháp tùng rời đi.
Dạ Minh vẫn dừng tại chỗ.
Lãnh Mạch cũng không động đậy gì, thực ra anh cũng không biết phải đối diện với Dạ Minh thế nào, không khí có phần gượng gạo.
“Dạ Minh, cháu cũng lớn lên rồi, nhìn thấy cháu trưởng thành khỏe mạnh, ta và Lãnh Mạch cũng yên tâm rồi.” Lãnh Hiên mở lời trước.
Dạ Minh không đáp lời, vẫn nhìn Lãnh Mạch như cũ, đã qua thời niên thiếu quá lâu rồi, hai người họ lần nữa gặp lại, kích động, vui mừng, đau buồn, thấp thỏm, giận dữ, chua xót, các loại cảm xúc tụ lại ở trong lòng, anh ta từng nghĩ đếm vô số lần sau khi gặp lại thì nên làm như thế nào, anh ta muốn tóm cổ áo Lãnh Mạch chất vấn năm đó tại vì sao lại bỏ rơi mình, đã hứa sẽ làm huynh đệ cả đời, đã hứa sẽ cả đời cùng tin tưởng nhau, tại sao lại để anh ta cho Minh Vương?
Tại vì sao, bao nhiêu năm như thế, lại không đến †ìm anh ta?
Nhưng, tất cả những cái “tại vì sao” ấy, đến khi thật sự gặp được nhau, anh ta mới phát hiện, phân nộ ngập trời kia toàn bộ bị vui sướng và kích động bao trùm hết thảy.
Lúc này anh ta không muốn quấn lấy chuyện quá khứ nữa, vì anh ta phát hiện ra trên thế giới này người anh ta quan tâm nhất vẫn luôn là Lãnh Mạch.
“Lãnh Mạch” Cuối cùng Dạ Minh không nhịn được, mở miệng nói trước.