Đòi mạng
“Đúng vậy đấy, tiễn Bút Tiên đấy, một trong những điều quan trọng nhất trong lễ thỉnh Bút Tiên chính là sau khi thỉnh Bút Tiên xong bắt buộc phải cung kính tiên Bút Tiên đi, vả lại trước khi tiễn Bút Tiên, nến tuyệt đối không được dập, bây giờ nến dập rồi, mấy cậu nói xem… Bút Tiên mà chúng ta thỉnh về có đang ở bên cạnh chúng ta không vậy?”
Sắc mặt những người khác lập tức trắng bệch.
“Chắc… chắc không đâu nhỉ?” Giọng của Triệu Nhược Dung run lẩy bẩy: “Vả… vả lại, cho dù ở bên cạnh bọn mình thì đã sao?
Người ta là Bút Tiên, tiên mà, nên chắc chắn là thần tiên rồi, nói không chừng còn là một vị thần tiên cực kỳ đẹp trai nữa đấy, thần tiên sẽ không xuất hiện để dọa người đâu”
“Đồ ngu!” Đường Kha trừng mắt nhìn Triệu Nhược Dung: “Nói dễ nghe thì là Bút Tiên, nhưng nghe đồn, thực ra người được thỉnh về chính là một vài con ma con quỷ lang thang cõi trần, cậu tưởng thần tiên dễ thỉnh về đến vậy sao, nói thỉnh là có thể thỉnh về được à? Vả lại mình còn nghe nói, Bút Tiên được thỉnh về đa phần đều là những người chết thảm khi còn sống, nếu trong quá trình thỉnh Bút Tiên về, có chỗ nào làm không đúng, hoặc người đi thỉnh dương khí yếu quá, Bút Tiên sẽ nhập vào thân xác của người đó đấy!!! Rồi chậm rãi giày vò người đó tới khi chết”
“AI! Đường Kha, cậu đừng nói nữa”
Trương Điềm Điềm sợ đến mức dán chặt lên người Triệu Nhược Dung.
“Phì! Ha ha ha, dọa được cậu rồi, yên tâm đi, bây giờ là thời đại nào rồi, làm gì có mấy chuyện thần linh ác quỷ như thế nữa chứ, chắc mấy chuyện mình nghe nói là do mấy người rảnh rỗi bịa ra thôi” Không hổ danh là cô gái thẳng thắn, gan dạ, thoáng cái mà Đường Kha đã bắt đầu giở trò cợt nhả rồi.
“Ghét cậu chết đi được, Đường Khal”
Trò đùa hi hi ha ha dường như đã che lấp hoàn toàn nỗi sợ hãi vừa rồi, mấy người họ cùng nhau trèo lên giường ngủ thiếp đi.
Lúc nửa đêm, Tiểu Lị từng tỉnh giấc một lần.
Sau đó… nhìnthấy Lâm Tiểu Mạc đối diện giường mình đang ngồi ngây ngốc trên giường như một bức tượng gỗ.
* Lời kể của Tiểu Lị tới đây liền kết thúc.
Cô ấy rất sợ, tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được cảm giác ấy, nhưng trước mắt, chắc cô ấy vẫn chưa bị ma theo, nếu có ma theo cô ấy, tôi chỉ cần nhìn liếc qua là có thể thấy ngay.
Đôi mắt của tôi ấy mà, chỉ có tôi không muốn nhìn thấy ma, chứ không bao giờ có con ma nào mà tôi không nhìn thấy được.
“Chết rôi Đồng Đồng ơi, tôi thấy người tiếp theo bị chết chính là tôi rồi” Tiểu Lị nói.
“Người tiếp theo bị chết?” Tôi hỏi với vẻ nghỉ hoặc: “Chẳng nhế trong số các cậu… có người chết rồi sao?”
Đôi mắt Tiểu Lị ánh lên nét sợ hãi: “Lúc trước cậu có đọc bài báo đại học D có ba nữ sinh viên chết không?”
Tôi đã đọc bài báo đó, lúc đầu tôi cũng từng nhắc đến, chẳng nhẽ… “Ba nữ sinh viên đó là mấy bạn cùng ký túc xá của cậu à?!”
Tiểu Lị gật gật đầu: “Đúng vậy, người chết là Đường Kha, Lâm Tiểu Mạc, Triệu Nhược Dung”
“Không phải chứ!” Chuyện này kinh khủng quá đi mất, không ngờ ba người đó đều chết cả rồi! Vả lại người chết đều là những người từng chơi Bút Tiên, quả thực quá trùng hợp!
Tiểu Lị như sắp khóc đến nơi: “Tôi nói với mọi người, nhưng mọi người đều không tin tôi, tôi bảo bọn tôi từng chơi Bút Tiên, nhưng mọi người đều nói chúng tôi mê tín, tôi bảo chắc chắn bọn tôi đã gặp phải ma, nhưng ai cũng không chịu tin tôi, bao gồm cả bố mẹ tôi, bố mẹ tôi tưởng tôi vì chuyện ký túc xá có ba người chết chỉ trong nháy mắt nên mới bị ảnh hưởng tâm lý, nhưng tôi biết chắc chắn không phải vậy! Nếu không phải gặp ma, vậy tại sao Đường Kha và những người khác lại chết một cách vô lý như thế chứ!”
“Bọn họ chết thế nào?” Tôi hỏi.
Tiểu Lị nói, người đầu tiên chết là Lâm Tiểu Mạc, hôm đó bọn họ đi học thể dục như bao ngày khác, Lâm Tiểu Mạc là học sinh trực nhật buổi hôm đó, nên phải tới nhà kho thể dục lấy dụng cụ, nhưng mãi một lúc lâu vẫn chưa thấy ra, nên đám Tiểu Lị vào trong tìm Lâm Tiểu Mạc, khi ấy mới phát hiện Lâm Tiểu Mạc đã chết trong nhà kho, đầu đập vào tường, cú đập mạnh đến mức vỡ đầu chảy máu mà chết.
Xe cấp cứu tới chỉ để dọn dẹp hiện trường, Tiểu Lị nhìn thấy mắt của Lâm Tiểu Mạc trước khi chết trừng rất lớn, cực kỳ lớn, như thể đã nhìn thấy một thứ gì đó ngạc nhiên lắm vậy.
Người thứ hai chết là Triệu Nhược Dung.
Sau khi Lâm Tiểu Mạc chết, cả người Triệu Nhược Dung liền cảm thấy khó chịu, kinh nguyệt tới nên phải ở ký túc xá nghỉ ngơi, Tiểu Lị và hai người khác vẫn lên lớp bình thường, đến khi bọn họ quay lại ký túc xá, trên giường Triệu Nhược Dung nhuốm thẫm một đống máu kinh màu đỏ sẫm, đầu của Triệu Nhược Dung dựng đứng trên giường, tư thế chết trông vô cùng kỳ dị, lúc chết, hai mắt của Triệu Nhược Dung cũng trừng lớn như thế.
Đường Kha thì chết vì nhảy lầu.
Trường đưa ra thông báo Đường Kha không chịu nổi cái chết của hai người bạn cùng phòng ký túc xá, nên tâm lý bất ổn, nhảy lầu tự sát.
Nhưng trước khi Đường Kha chết còn nói với Tiểu Lị và Trương Điềm Điềm rằng, Đường Kha phải quay lại tòa giảng đường cũ một chuyến để lấy lại cây bút đó, chơi Bút Tiên thêm một lần, thỉnh Bút Tiên về thêm một lần, rồi tiễn Bút Tiên đi, như vậy sẽ không phải chết nữa.
Nhưng chớp mắt…
“Đồng Đồng, cậu nói xem, có phải chuyện này rất đáng sợ không?” Dường như Tiểu Lị lại đang nghĩ đến cái chết thê thảm của ba người bạn cùng phòng nên sinh lòng sợ hãi, giọng nói thoáng chốc trở nên run rẩy: “Trương Điềm Điềm sợ quá nên trốn về nhà rồi, bây giờ chỉ còn lại tôi, nhà tôi ở vùng khác, tôi không biết nên làm thế nào bây giờ, Bút Tiên… Bút Tiên chắc chắn sẽ tới đòi mạng tôi…”
“Cậu đừng hoảng quá.” Nhìn dáng vẻ tiều tụy, sợ hãi của Tiểu Lị, tâm trạng tôi cũng chùng hẳn xuống, dẫu sao chúng tôi cũng từng là chị em thân thiết như ruột thịt, sau khi Tiểu Mỹ và tôi cắt đứt quan hệ, Tiểu Lị vẫn cố gắng khuyên nhủ chúng tôi một thời gian, nhưng Tiểu Mỹ là người cố chấp, nên sau đó cũng chẳng có kết quả gì.
Nghĩ tới Tiểu Mỹ, tôi thử hỏi dò: “Vậy… cậu có nói chuyện này với Tiểu Mỹ không? Dẫu sao cô ấy cũng quen biết người bên hình sự”
Nếu tìm đến cảnh sát Thư Chấn, có lẽ chuyện này sẽ dễ giải quyết hơn nhiều!
“Tiểu Mỹ ra nước ngoài rồi, từ khi xảy ra chuyện của bố cô ấy… cô ấy liền đi luôn” Tiểu Lị nói: “Khi đó tôi cũng muốn bảo cô ấy tìm người bên hình sự giúp đỡ, nhưng cô ấy bảo, hình như người bên hình sự tới địa phương khác phá án rồi”
“Vậy à..” Xem ra không nhờ cậy cảnh sát Thư Chấn được rồi.
“Đồng Đồng, cậu nhất định phải giúp tôi!”
Tiểu Lị nắm chặt lấy tay tôi, nước mắt lăn dài xuống: “Bây giờ tôi chỉ có duy nhất mình cậu ở bên thôi, chỉ có duy nhất mình cậu tin tưởng tôi thôi!”
Tất nhiên tôi sẽ giúp cô ấy, vả lại còn dốc toàn tâm toàn sức để giúp cô ấy!
Trước kia, khi tôi khó khăn nhất, không nơi nương tựa nhất, chính Tiểu Lị và Tiểu Mỹ là người vươn tay ra kéo tôi thoát khỏi vực sâu, họ đã giúp tôi rất nhiều, rất nhiều thứ trong cuộc sống của mình, vậy nên tôi đã sớm coi bọn họ như là chị em ruột thịt, nếu đổi lại là bất kỳ người nào có chút lương thiện, tôi nghĩ sẽ chẳng có ai cứ thế khoanh tay đứng nhìn mặc kệ không quan tâm.
Huống hồ, chuyện Tiểu Lị gặp phải còn là chuyện ma quỷ thần linh, tôi có thể tìm Tống Tử Thanh giúp đỡ, tôi tuyệt đối sẽ không thể trơ mắt nhìn Tiểu Lị bị ma quỷ đòi mạng đượ!
c “Tiểu Lị, cậu nghe tôi nói này” Tôi không muốn khiến Tiểu Lị giật mình sợ hãi, nên cố gắng điều chỉnh giọng mình xuống mức bình tĩnh nhất có thể: “Tôi tin những lời cậu nói, tôi cũng tin trên đời này có ma quỷ, tôi quen một người bạn, anh ấy đang nghiên cứu về phương diện này, bây giờ tôi đưa cậu đi gặp anh ấy, nghe xem anh ấy nói như thế nào trước đã, rồi chúng ta tính bước tiếp theo sau, nhé?”
Tiểu Lị vô cùng ngạc nhiên trước lời tôi nói: “Đồng Đồng, không ngờ một người bảo thủ, thích yên tĩnh như cậu lại tin trên đời này có mail”