Lãnh Mạch bỏ qua Bụi nói với Dạ Minh: “Theo giải thích vừa nấy của người này chắc hắn đèn của anh ta có thể đỡ được đòn tấn công của anh. Nhưng nếu hợp lực hoặc tấn công cực ly gần vậy có thể phá được nước cờ của anh ta”
Bụi hơi biến sắc “Ý của anh là..” Dạ Minh nhìn Lãnh Mạch: “Anh hợp.
lực với tôi?”
Lãnh Mạch gật đầu.
“Sao vậy? Đại nhân Chí Tôn Vương không muốn thử xem một mình có thăng tôi không à?” Bụi nói.
“Không có hứng” Lãnh Mạch thờ ơ.
Bụi bị nghẹn họng.
Lãnh Mạch lại nói với Dạ Minh: “Giết anh ta, giữ lại đèn là có thể bảo Tống Tử Thanh tìm được manh mối của cái người âm mưu kia nhờ vào trận pháp trong đèn”
Bụi hơi hoảng: “Từ trước đến nay Bạch Hoả và Xích Băng là hai năng lực tương khắc, các ngài không thể hợp lực được”
“Vậy à” Lãnh Mạch nhếch khẽ môi: “Cho cậu mở rộng tầm mắt trước khi chết”
Dạ Minh hăm hở ngồi xổm buộc dây giày: “Đây là lần đầu chúng ta hợp lực năng lực, không biết sẽ có hiệu quả thế nào”
Hoá ra đây là lần đầu họ kết hợp đánh… Tôi còn tưởng họ đã kết hợp Bạch Hoả và Xích Băng đánh nhiều lần lắm rồi cơ.
Bụi nghe thấy là lần đầu tiên có hơi nhẹ nhõm, anh ta nhấc cao đèn: “Vậy mời đại nhân Chí Tôn Vương và đại nhân Chiến Vương biểu diên cho tôi xem nhé.”
Lãnh Mạch không nói nữa, ánh sáng đỏ của Xích Băng toả ra từ trong người anh bao phủ cơ thể anh: “Dạ Minh, cậu cứ nghe theo tôi.”
“Ok” Lần này Dạ Minh không bắt bẻ Lãnh Mạch, Bạch Hoả màu trắng cũng xuất hiện dần quanh người anh ta.
Xích Băng và Bạch Hoả là hai năng lực tự nhiên mạnh nhất Minh Giới, hai năng lực va vào nhau trên không trung rồi hoà vào nhau. Băng và lửa kết hợp với nhau tạo thành từ trường mạnh xuất hiện trên không trung như đạn pháo từ trường. Không gian bắt đầu xiêu vẹo sau khi hình ảnh đó được nhào nặn.
Tôi lùi ra sau một đoạn.
Với nội lực dồi dào của tôi hiện giờ không chịu nổi áp lực này. Có thể thấy đạn pháo từ trường này mạnh cỡ nào.
Bui biến sắc hoàn toàn: “Sao lại được… Sao Bạch Hoả và Xích Băng lại có thể..”
Nước và lửa đối đối nghịch nhau nhưng có một câu Bụi đã nói sai Nước và lửa không chỉ tương khắc mà còn có thể tương sinh. Lửa sinh nước, nước sinh lửa, lửa nước tương sinh tương khäc.
Như Lãnh Mạch và Dạ Minh.
Mặc dù cãi nhau suốt ngày, mâu thuẫn cũng gay gắt nhưng đều kiên quyết kề vai sát cánh khi cùng đứng trước kẻ địch.
Đạn pháo từ trường đã tạo hình xong, Dạ Minh ngoảnh sang nhìn Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch cũng ngoảnh sang nhìn Dạ Minh.
Dạ Minh nhếch môi cười: “Đạn pháo này có thể bắn thủng trái đất đấy, phải bắn thật à?”
“Thế cậu đánh đi” Lãnh Mạch lạnh mặt.
“Cái đồ nhạt nhẽo, đùa cái cũng không thấy vui.
Lãnh mặt liệt, Lãnh lạnh lùng, bé con ở bên anh đúng là khổ cho cô ấy”
Lãnh Mạch mặc xác Dạ Minh.
Bụi vô cùng buồn bực, đạn pháo từ trường mạnh như thế ngay trên đầu mà hai người đàn ông trước mặt lại nói chuyện vui vẻ.
Đạn pháo từ trường đã ở trong trạng thái mạnh nhất.
“Bắt đầu đi Dạ Minh” Lãnh Mạch nói với Dạ Minh.
Dạ Minh nhoẻn miệng cười: “Sứ giả câm đèn cái quái gì, giờ thì cho khoác loác đi gặp ma luôn!”
Đạn pháo từ trường bắn đạn tấn công Bụi.
Bụi giơ đèn cản, ánh đèn sáng chói lóa trước đạn pháo từ trường.
Anh em đồng tâm hiệp ưijc.
Sau cùng, ngọn đèn của Bụi không chịu được đạn pháo từ trường. Đạn pháo từ trường đánh vào người Bụi bản Bụi bay xa và ngã ra đất. Ngực thủng một lô lớn, hộc máu liên tục trợn tròn mắt không cam lòng: “Sao, sao lại được, sao lại được… Rõ ràng người âm mưu đã bảo… Dạ Minh không thể thoát khỏi bóng tối của anh ta, Lãnh Mạch cũng không thể nào vượt qua được huyễn hoặc. Sao lại, sao lại..”
Chưa nói hết câu mà Bụi đã tắt thở.
Xích Băng và Bạch Hoả nổ bùm trên cao tạo thành những màn pháo hoa rực rỡ.
Tôi ngẩng đầu lên xem.
Nếu Dạ Minh là con gái vậy chắc là Lãnh Mạch sẽ yêu Dạ Minh chứ không yêu tôi đâu.
€ó lời bài hát này rất hay: “Tình anh em” thắm mãi một đời, một chủ động, một bị động, một rên rỉ, một vui sướng.
Câu này nói Lãnh Mạch và Dạ Minh chắc luôn.
Đã kết thúc chiến đấu.
Dạ Minh vô cùng vui, Lãnh Mạch tay đút túi quân lạnh lùng bước đến chô cái đèn, cúi xuống nhặt cái đèn lên.
Bùm!
Tự nhiên chiếc đèn nổ tan tành, mảnh vụn bản đây đất tự bốc cháy và biến thành tro bụi.
“Hờ” Lãnh Mạch cười khẩy: “Kẻ âm mưu đứng sau rất chu đáo.”
“Sao cái đèn này lại tự nổ?” Tôi lại gần hỏi anh.
“E là kẻ âm mưu liên kết mạng kẻ cầm đèn và đèn lại với nhau. Kẻ cầm đèn chết vậy đèn cũng tự nổ, sẽ không để lại manh mối để người khác tìm thấy mình”
“Kẻ âm mưu này làm việc cẩn thận lại biết sử dụng các trận pháp lạ mà còn biết rõ quá khứ và khả năng của chúng ta, đúng là rất khó xử lý” Tôi nghiêm túc.
“Thế giờ chúng ta phải làm sao?” Dạ Minh cũng lại gần: “Hai người có tìm được đường khác không?
Chúng ta phải rời khỏi đây kiểu gì?”
Nhắc đến đường…
“Có! Chúng tôi có tìm được rồi!” Tôi nói với Dạ Minh: “Ở cái cửa huyện hoặc kia có lối mòn, tôi thấy chô anh cũng không có đường vậy chúng ta phải đến đăng kai thôi. Đi nào, chuyện này không rề rà được.”
Lãnh Mạch gật đầu.
Ba chúng tôi rời khỏi cánh cửa bóng tối.
Lại gần cửa, tôi ngoảnh lại nhìn không gian chô để giác ở trong phòng đang biến mất dần dần. Xác của sứ giả cầm đèn Bụi cũng biến mất cùng với không gian.
Chỉ một lúc sau thôi cánh cửa này sẽ biến mất hoàn toàn. Xác của sứ giả cầm đèn cũng sẽ biến mất.
Kẻ âm mưu đó là người thế nào mới đào tạo được kẻ chết vì chủ như sứ giả cầm đèn?
Cánh cửa huyền hoặc vân còn đó, chúng tôi bước vào cánh cửa huyền hoặc một lần nữa.
Không gian trong cánh cửa huyên hoặc vân vậy, có đất đai cây cối tươi tối không thay đổi cũng không biến mất.
Điều đó đã khẳng định chắc chắn đường ra năm ở đây.
“Hai người đã gặp gì ở đây?” Dạ Minh nhìn xung quanh tiện thể hỏi chúng tôi.
Tôi nhìn Lãnh Mạch, Lãnh Mạch vân nhìn thẳng, góc cạnh buồn bã khó tả Nghĩ một lúc và tôi nói với Dạ Minh: “Không có gì hết, gọi là vài kỷ niệm thôi. Nhưng mà tôi và Lãnh Mạch giải quyết nhanh lãm chứ không như anh ở bóng tối: “Thế hả? Sao tôi không cho là vậy nhỉ?” Dạ Minh nhìn tôi.
Tôi nhìn nơi khác: “Thật mà, anh tưởng ai cũng bóng ma trong lòng như chäc!”
“Bé con có tin tôi đánh em không!” Dạ Minh bị tôi đánh lạc hướng không hỏi cố nữa.
Chắc chăn Lãnh Mạch cũng không muốn cho.
người khác biết những chuyện đã diễn ra ở trong cánh cửa huyễn hoặc này nhỉ.
Để cho tất cả bay theo gió đi.