Chồng Ma Của Em

Chương 699: Chương 699: Đừng làm người ta buồn nôn




“Giữ miệng sạch sẽ chút cho tôi!” Mộ Tu lạnh lùng nói.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy quỷ thần có tính khí xấu như vậy, ngoài bất không nói lời nào chiến khí trong tay.

ông ta lại xuất hiện, sau đó ông ta chém về phía Lạc Nhu.

“Lãnh Mạch!” Lạc Nhu đột nhiên gọi tên Lãnh Mạch.

Động tác của Mộ Tu hơi khựng lại.

Lạc Nhu không nhúc nhích mà quay đầu nhìn về phía sau Lãnh Mạch: “Mạch, cậu thật sự là muốn nhìn tôi chết như thế này sao? Cho dù tôi có làm chuyện quá đáng với cậu nhưng đều là vì yêu cậu, chẳng lẽ không đúng sao? Cậu là người hiểu tôi nhất, cậu cũng biết rõ nhất tình cảm của tôi dành cho cậu mà phải không? Trước khi người phụ nữ này xuất hiện, tôi đối tốt như thế nào thì cậu cũng không đẩy tôi ra mà? Nếu như lúc trước cậu trực tiếp từ chối tôi thì còn có thể có chuyện hôm nay sao? Nếu như cậu từ chối tôi thì tôi sẽ có ý thù địch với người phụ nữ này sao? Nếu không có thù địch thì làm gì có ngày hôm nay? Lãnh Mạch, cậu nói đúng không?”

Tôi quay lưng về phía Lãnh Mạch, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của Lãnh Mạch, mà anh cũng không nói.

Lời nói của Lạc Nhu đúng như những gì tôi đã nói lúc đầu, nếu lúc đầu anh từ chối dứt khoát thì sẽ không tự dưng sinh ra nhiều thứ như vậy.

Lạc Nhu nói: “Nói cho cùng thì chuyện đến nước này đều xuất phát từ cậu đó, Lãnh Mạch! Nếu ngay từ đầu cậu đã từ chối tôi thì tôi sẽ không nghĩ đến nhiều thứ như vậy và sẽ không thể yêu cậu sâu đậm như vậy, và thậm chí sẽ không ghen tuông, không tức giận với người phụ nữ này. Nếu như vậy thì tôi cũng sẽ không mất đi lý trí, sẽ không đồng ý liên minh với Tống Lăng Phong và cũng sẽ không tự hỏi nếu có thể thống nhất thế giới này thì cậu có nhìn tôi thêm không. Nếu như cậu sớm cắt đứt thì tôi vẫn là Minh Vương của tôi, tôi cũng sẽ không khai chiến với cậu làm gì! Nói cho cùng thì trái tim đàn ông là tàn nhân nhất!”

“Chết đến nơi còn nói nhiêu chuyện vô nghĩa làm gì!” Một đại soái bên cạnh Lãnh Mạch hét lên.

“Ồ, đó là bởi vì những chuyện tôi nói làm các người không có gì để phản bác lại sao? Người được gọi là vương của các người chính là có đức hạnh như vậy đó, lợi dụng tình cảm của phụ nữ như công cụ để cậu ta làm những gì anh ta muốn! Lòng dạ ác độc mặc kệ là người khác có cảm tình với cậu ta, Lãnh Mạch mới là kẻ tàn nhân và ghê tởm nhất trên đời này!: Sau đó, Lạc Nhu nhìn tôi: “Cô cũng chỉ là công cụ để cậu ta quét sạch hướng ngại mà thôi, khi cậu ta lợi dụng để thống nhất thế giới xong thì kết cục của cô cũng sẽ giống như của tôi! Cô cũng sẽ là thứ phế thải mà cậu ta ném đi, và cậu ta sẽ giết cô!”

Tôi dừng lại, nói trong thân thể: “Từ lúc Lãnh Mạch cắt cổ tay vì tôi thì tôi đã biết rằng trên đời này tôi là tình yêu duy nhất giữa Lãnh Mạch, sẽ không bao giờ phản bội”

Lần này, Mộ Tu truyền lại những gì tôi đã nói.

Lạc Nhu bật cười: “Lúc trước Lãnh Mạch làm sao không làm mấy chuyện cảm động cho tôi chứ? Cậu ta có nói với cô răng vào ngày sinh nhật của tôi, cậu ta đã tặng tôi một cái bánh ngọt cao mấy tầng chưa, còn ở trước mặt tất cả mọi người trong thành Minh Vương để toàn bộ Minh Giới chứng kiến khoảnh khắc này, cậu ta có nói với cô không? Không có đúng không.”

Mặc dù tôi cũng không đến nổi là sẽ bị đôi lời chia rẽ của Lạc Nhu mf khó chịu với Lãnh Mạch, nhưng tôi vẫn có chút ghen tị.

“Thôi đi” Giọng của Dương Tàn Nguyệt vang lên trong đám đồng: “Minh Vương Lạc Nhụ, cô có thể để lại chút mặt mũi không? Cái thứ bánh ngọt đó là do cô dọa giết người của một thành phố, sau khi những người đó nghe xong liền viết thư câu cứu vương của chúng tôi giúp đỡ. Vương của chúng tôi không thể từ chối lời cầu xin của người dân nên đã đồng ý yêu cầu vô liêm sỉ đó của cô.”

Khuôn mặt của Lạc Nhu đột nhiên có chút xấu xí, cô ta hét lên: “Vốn không có cảm tình với tôi, sao bây giờ Lãnh Mạch vân chưa nói một lời! Có phải là lương tâm cậu ta đang căn rứt đúng không?!”

Mộ Tu quay ngang nhìn Lãnh Mạch băng ánh mắt của tôi.

Lãnh Mạch vân không lên tiếng, chỉ nhẹ lắc đầu.

“Sở dĩ vương không trả lời cô là vì muốn cho cô chút mặt mũi cuối cùng, cô cũng đừng cho cô thể diện mà cô không cần, Lạc Nhu!” Đại soái Diệp Hàn nói: “Ngay từ đầu, khi cô nói với vương rằng cô thích vương thì vương đã đứng trước tất cả mọi người từ chối cô rồi, lúc đó tôi cũng ở đó. Lúc đó cô không muốn mất thể diện nên cảnh cáo mọi người sẽ giết cả nhà nếu nói ra sự tình, sau này, sự việc cũng thực sự không lan rộng ra. Cô vẫn thực sự nghĩ răng lời đe dọa của cô có tác dụng sao? Tôi sẽ nói cho cô biết vậy, sau khi chúng tôi rời vương điện thì vương đã nói với chúng tôi răng chúng tôi không được làm hỏng thanh danh của Minh Vương để người ngoài chê cười, vì vậy, không ai trong chúng ta nói ra. Vậy mà bây giờ cô lại ở đây để gây thị phi: Lúc này, Lạc Nhu không còn gì để nói.

Lãnh Mạch là một vương biết lấy đại cục làm trọng, mặc dù có tham vọng làm Minh Vương nhưng sẽ không để người ngoài chê cười kẻ thống trị Minh Giới. Về mặt này, so với Lạc Nhu, một người Minh Vương thì không biết đã tốt hơn biết bao nhiêu.

Lời chia rẽ vừa rồi của Lạc Nhu không cần ai nói gì thêm đã bị phá vỡ, tôi xuyên thấy hai mắt nhìn Lãnh Mạch, khóe miệng bất giác giật giật.

Tôi tin Lãnh Mạch, từ đầu đến cuối, không bao giờ nghỉ ngờ điều đó.

“Một người phụ nữ như cô cũng thật đáng buồn”

Mộ Tu nói với Lạc Nhu.

Lạc Nhu nhướng mi: “Nói nói tôi đáng buôn thì không phải cũng giống ngài sao? Ngài đã quên ai là ai đã khiến ngài giống như người điên, chính tay giết chết người anh em tốt của ngài sao?”

Sau khi Lạc Nhu nói những lời này thì tôi cảm thấy Mộ Tu đột nhiên ngẩn người.

“Cô muốn tìm cái chết!” Ông ta tức giận, hai tay xuất hiện băng kiếm, đâm thẳng về phía Lạc Nhu.

“Đợi đã.”

Đó là giọng của Tống Lăng Phong!

Mộ Tu dừng lại, trong giây tiếp theo trên người của Lạc Nhu đột nhiên phát ra ánh sáng cực kỳ chói mät!

Ánh sáng đến quá đột ngột khiến chúng tôi đều mất cảnh giác, Mộ Tu chỉ biết đưa tay lên che mắt.

Chỉ trong một giây, phản ứng của Mộ Tu đã đủ nhanh, nhưng mà Lạc Nhu vân biến mất tại chô.

Đột nhiên, Mộ Tu quay đầu lại.

Lạc Nhu xuất hiện ở trung tâm được bảo vệ bởi quân minh, có một đội hình ở đó, Tống Lăng Phong đang đứng bên cạnh cô ta. Ánh sáng ban nãy cũng là từ Tống Lăng Phong.

“Lập tức cho đại quân rút vào Băng Thành!” Lãnh Mạch gần như đồng thời ra lệnh.

Không biết tình hình thế nào, nhưng mà khi Lãnh Mạch ra lệnh rút quân, Lạc Nhu lại nhảy dựng lên, mở rộng hai tay, hắc khí điên cuồng phóng ra khỏi cơ thể, mặt đất lại bắt đầu rung chuyển, những binh lính xương khô lại rơi từ mặt đất lên.

“Đi chết đi! Đồ khốn kiếp!” Lạc Nhu như một người phụ nữ điên loạn hét lớn lên không trung.

Những binh lính xương khô bắt đầu chạy ra ngoài như điên, một binh lính xương khô xuất hiện từ dưới mặt đất và bắt đầu lao về phía chúng tôi. Đội quân Minh Giới đã được thay thế hoàn toàn bởi đội quân binh lính xương khô!

Thảo nào Lãnh Mạch muốn rút quân, hóa ra đã đoán trước được nước đi của Lạc Nhu!

Quân đội đã rút một phần lớn vào Băng Thành trước khi những binh lính xương khô lao tới.

“Vương, chúng ta phải làm sao?” Đối mặt với binh lính xương khô quái dị, các đại soái đứng sau lưng Lãnh Mạch cũng không hề hoảng sợ, không nhúc nhích.

Lãnh Mạch đứng đầu đội quân xương khô, hai tay bắt chéo sau lưng, chiếc áo choàng tung bay, nói một điều rất kỳ lạ.

Anh nói: “Sắp đến giờ rồi, bọn họ cũng nên tới”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.