Chồng Ma Của Em

Chương 14: Chương 14: Mau rời khỏi đây




Mau rời khỏi đây

Mẹ kiếp!

Đây là vệ sĩ mà Lãnh Mạch đã tìm cho tôi sao! Thực tình mà nói tôi không biết tôi đã mơ giấc mơ gì đẹp thế.

“Lão quỷ!” Tôi lại hét lên giận dữ, nhưng vẫn không có phản ứng gì. Trời đất, Lãnh Mạc còn nói rằng lão quỷ sẽ bảo vệ tôi và không cho phép tôi bị tổn thương. Cái gì đây, thế này được gọi là bảo vệ sao? Chính lão quỷ đêm qua còn vỗ ngực nói rằng cho dù có chuyện gì gọi là lão sẽ tức có mặt, vậy đã gọi đến hai lần nhưng vẫn chẳng thấy lão đâu.

Tôi hét lên lần nữa mà cũng, không thấy lão trả lời, tôi đá vào người lão mà cũng không thấy lão phản ứng. Ngay lúc toi nghĩ rằng có lẽ ban ngày nên lão thực sự đã chết thì lão bỗng quay người lại rồi mở to đôi mắt nhìn tôi.

Khi nhìn thấy tôi, lão quỷ ngồi bật dậy và nói: “Cô Đồng, cô tỉnh dậy rồi’.

“Haha, ai là người sẽ ngủ ngon lành trong nhà vệ sinh cả ngày ông nói đi” Tôi đã không.

còn lời nào để nói nữa rồi, cũng không muốn đôi co với, tôi tha cho ông ta và rời khỏi nhà vệ sinh công cộng.

Lúc này trời vẫn đang lớt phớt những hạt mưa bay bay, nhưng với mùa hè nóng bức như thế này nó chẳng thấm vào đâu. Tôi nhìn vào chiếc váy rách của mình và không một xu dính túi. Tôi nghĩ mình nên quay trở lại phòng trọ nằm một chút sẽ tốt hơn.

Tôi bắt một chiếc taxi, lão quỷ cũng bay vào ngồi cạnh tôi và lấy trộm một ít tiền từ người lái xe rồi đưa nó cho tôi một cách bí mật. Tôi định trả lại người lái xe thì tay bỗng dưng rụt lại, người lái xe lại nghĩ rằng tôi chính là người đã lấy tiền của anh ta. Tôi vẫn chưa muốn bị lột sạch quần áo?

Cuối cùng, tôi chỉ có thể làm chuyện xấu xa này, dùng tiền của tài xế để cho tài xế đưa tôi đến phòng trọ.

Ngôi nhà tôi thuê là một căn hộ nhỏ, ben trong có ba phòng ngủ. Ngoài tôi ra còn hai cô gái khác nữa là Trương Yến và Triệu Lệ, đều là sinh viên đại học. Tôi sống với họ cũng khá hòa hợp, chỉ là con người tôi hơi trầm mặc ít nói nên tôi và bọn họ cũng không thực sự rất thân.

Hôm nạy là thứ tư. Họ có tiết trên lớp và không ở trong phòng. Khi tôi vào phòng ngủ,lão quỷ cũng đi theo tôi. Tôi vội vàng đóng chặt phòng ngủ và hét vào mặt lão, lão không dám đi theo vào nữa, tôi còn phải đi tắm.

Sau khi tắm xong tinh thần và suy nghĩ của tôi về cơ bản cũng đã trở lại trạng thái tốt hơn. Tôi lại thay váy áo, mở cửa phòng ngủ và lão quỷ đang đợi tôi bên ngoài, lão hỏi: “Cô Đông, cô thực sự muốn quay trở lại sao? * Tôi gật đầu: “Đúng”

Tôi muốn quay lại xem tình hình của bố mẹ tôi thế nào. Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, tôi càng không muốn chạy trối Nói rằng tôi nhịn nhục cũng được, dù sao cũng phải tục sống, phải không?

Nhưng vấn đề hiện tại trước mắt là…

Lụp bụp lụp bụp…

Bụng tôi sôi lên, lão quỷ không thể nhịn được cười, tôi lườm lão: “Cười gì mà cười chứ!”

Lão quỷ nhanh chóng tắt ngấm nụ cười và nói: “Cô Đồng, tôi cũng đói rồi, hay là chúng ta ăn chút gì đó rồi hãy về nhà bố mẹ cô có được không?”

“Ma cũng ăn được sao?” Tôi hỏi một cách hiếu kỳ.

Lão quỷ đắc ý, tôi cũng không biết lão đắc ý vì điều gì: “Điều đó là đương nhiên rồi!”

Tôi không nói nên lời. Tôi lắc đầu và đi đến tủ lạnh để lấy một chai sữa. Nghĩ một lúc tôi quay đầu lại và hỏi lão, “Ông muốn ăn gì?”

€ó lẽ đó là lần đầu tiên thái độ của tôi không còn dữ dội vối lão nữa, tôi thấy lão quỷ rơi nước mắt: “Cảm ơn cô, lần đầu tiên tôi được quan tâm như thế. Nói ra thì cũng thật xấu hổ, xin lỗi đã để cô cười rồi.”

“Lần đầu tiên được quan tâm? Còn con trai, con gái và vợ ông trước khi ông chết, họ không quan tâm đến ông sao?”

Lão quỷ lắc đầu và không nói gì nữa Tôi cũng không hỏi gì thêm. Tôi lấy mì ra và nấu. Tôi không biết con ma thì muốn ăn gì.

Lão quỷ nói lão có thể ăn bất cứ thứ gì mà con người ăn được, nhưng nó thực sự không có tác dụng, nó cũng hại gì và cũng không bổ sung được thêm năng lượng gì, chỉ là con ma cũng có cảm giác đói nên chúng muốn ăn để ấp đầy cái dạ dày của chúng mà thôi.

Sau đó, tôi nấu hai bát mì và đưa cho lão quỷ ngồi đối diện một bát. Cảm giác này thực sự… không thể diễn tả được.

Vì lo lắng cho bố mẹ nên tôi đã rời khỏi nhà trọ ngay sau khi ăn xong.

Tôi không biết bố mẹ tôi ở nhà hay vẫn ở trong gia đình nhà họ Vương. Tôi muốn đến nhà họ Vương trước để xem. Lão quỷ âm thầm dõi theo tôi. Tôi không còn sức để đuổi lão ta, vậy thì tùy lão vậy.

Trên đường đi tôi không có chút tâm trạng để nói chuyện, tôi không biết điều gì sẽ xảy ra khi tôi về nhà. Tôi thực sự không thể tha thứ cho những việc làm của bố mẹ mình, nhưng cũng chẳng có tư cách gì để hận họ.

Tôi vừa đi và vừa nghĩ, khi đến gia đình nhà họ Vương thì thấy có rất nhiều người đang ở trong sân đi đi lại lại. Tôi nấp ở một chỗ và lén nhìn vào.

Có vài người mặc đồng phục cảnh sát đứng trong sân, còn có cả cáng nữa. Trên cáng được phủ một tấm vải trằng, có ai đó đã chết. Tôi thấy có chút sợ hãi và nhanh chóng ngồi xuống. Không biết người chết là ông thầy pháp sư, tên ngốc họ Vương, hay bố mẹ của tên ngốc đó hay là, là bố mẹ tôi…

Tôi nghe thấy những người xung quanh đó nói, “Thật thảm quá, chết bao nhiêu người, không ngờ rãng một đứa trẻ có thể có thể ra tay như vậy. Cũng may không phải con cái nhà tôi, bây giờ nghĩ đến tôi vẫn còn rợn tóc gáy, đến cánh tay của bố mẹ nó nó còn có thế chặt được, còn giết cả vị hôn phu, đúng là quá tàn độc. Cũng may có người đến kịp chứ không nó còn giết cả bố mẹ đẻ nó nữa không biết chừng, thật đáng sợ”

Lại một người nữa nói: “Nghe nói bây giờ đã chốn đi rôi, cảnh sát đang tìm kiếm khắp nơi Bọn họ đang nói gì vậy, nghĩa là sao, người nhà họ Vương và cánh tay của bố mẹ tôi không phải đã bị con ma kia ăn mất sao? Giờ lại ở đâu ra hung thủ nào nữa vậy?

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, nhìn lão quỷ ngay bên cạnh: “Lão quỷ, lão là ma thì bọn họ chắc không nhìn được lão đâu nhỉ, hay là lão vào trong xem họ đang nói những gì rồi lão ra đây nói với tôi”

“Tuân lệnh cô Đồng, tôi đi sẽ về ngay” Lão vội vàng đáp.

Tôi nấp sau cánh cửa lén nhìn vào bên trong, nhìn thấy người bố vừa quen vừa lạ của tôi, tay của ông ấy đã không nhìn thấy đâu nữa và đang phải nằm cáng điều trị, mẹ tôi thì khóc vật vã bên cạnh. Xem ra vết thương cũng không có gì đáng ngại lắm, chỉ là đã bị hù dọa một phen. Bố mẹ của tên ngốc vẫn còn sống, trên mặt bà Vương có một vết cào dài màu đỏ, nhìn là biết do con ác quỷ kia làm ra, còn ông Vương cũng không tốt hơn là mấy, đầu còn đang chảy máu, nhưng xem ra cũng đều không nguy hiểm gì đến tính mạng.

Chỉ là tên ngốc họ Vương và ông thầy pháp sư kia đã phải phủ khăn trắng.

Hoặc là tôi chưa hận bọn họ tới mức muốn họ đến bước phải chết, nhìn thấy họ vẫn còn sống, tôi cũng thấy nhẹ nhàng.

Lão quỷ quay lại rất nhanh và vội vàng nói: “Cô Đồng, chúng ta mau rời khỏi đây”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.