Trên người đứa trẻ này sát khí quá nặng, đó cũng không phải là một chuyện tốt.
“Đồng Sênh, con nói cái gì, người ta đang cảm ơn chúng ta” Tôi lôi kéo Đồng Sênh trừng mắt nhìn thăng bé: “Mau đi xin lôi chỉ này!”
Đồng Sênh bĩu môi, ‹ muốn nói: “Thực xin lôi”
›ó lẽ biết mình sai, ngoài ý Đồng Sênh chưa bao giờ bắt bẻ và làm trái tất cả những lời tôi nói, như thể với thiãng bé, tôi luôn luôn đúng, tôi là hình mẫu là tấm gương của thằng bé. Điều này khiến tôi bị áp lực rất nhiều, vì sở răng lời nói và việc làm của mình là không đúng đắn!ại dạy hư Đồng Sênh.
Tiểu Bäc không dám nói chuyện với Đồng Sênh, sau khi nói vài câu với tôi một cách hào hứng, cô ấy rời đi, nói răng sẽ đến gặp tôi khi tôi trở về ký túc xá.
Ngay sau khi Tiểu Bắc rời đi và không có người ngoài, Đồng Sênh bắt đầu làm nũng với tôi: “Mẹ nhỏ, con đói rồi. Chúng con từ địa phủ xa xôi đến tận nơi đây, thậm chí còn không ăn sáng hay ăn trưa nữa.”
“Nói đến đây mới nhớ, làm sao con lại đến đây?”
Tôi lấy làm lạ hỏi thăng bé: “Lối đi và về địa phủ hẳn là đã bị Lạc ®ihu đóng lại hoàn toàn, cách ly địa phủ với Minh giới”: “Đó là Không Vương” Đồng Sênh nói: “Con không biết Không Vương đến băng cách nào. Sau khi ông ta đến, ông ta đến gặp ông nội Diêm Vương và nói chuyện với ông nội Diêm Vương về Minh giới. Ông nội Diêm Vương sau khi nữhe xong cũng rất nhanh sau đó triệu hồi hết thảy quỷ saïở nhân gian, tạm thời đem chuyện trật tự của người và quỷ sai đè xuống, để quỷ sai cùng với Không Vương đi tên, có lẽ là Không Vương mở ra truyền tống trận”
“Hóa ra là như vậy” Không trách là Đồng Sênh nói rắng sẽ có người tới, sau đó quân đội của Không Vương thật sự đến.
Trong khi nói chuyện, một số quỷ saï quen thuộc đã đến chào hỏi tôi, bao gồm cả Lý Phong và chị Thúy Hoa quen biết trước đây.
“Cô Đồng Đồng, hơn một tháng rồi tôi không gặp, sao cô lại tàn phế rồi?” Lý Phong nói ngay khi vừa đi tới.
Mặt tôi đen lại: “Tôi không có tật, không sao!”
Đồng Sênh và Tống Thiên Ngân cười khổ.
Tôi đá một cước vào mỗi người một cái, sau đó giải thích cho Lý Phong và chị Thúy Hoa lý do tại sao tôi lại thành ra như vậy.
“Cô Đồng Đồng, cô thật sự quá liêu mạng rồi”
Thúy Hoa kéo tôi nói: “Cầu cô cần phải quan tâm thân thể của cô mệt chút, dù sao cô là phụ nữ, bị thương chỗ nào cũng không tốt, đặc biệt là nếu làm tổn thương tử cung cä2 cô thì phải làm sao bây giờ… Cô còn phải mang thai con của Chí Tôn Vương, không nghĩ tới chính mình cữao phải coi như nghĩ tới con của Chí Tôn Vương nha”
“Đúng rồi đó mẹ nhỏ. Fiiện tại có con ở đây, con có thể bảo vệ mẹ. Đừng ra chiến trường, sau này sinh em bé, trở thành anh em với con. Chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ mẹ nhỏ!” Đồng Sênh nói.
Con của tôi và Lãnh Mạch…
Tôi đỏ mặt, đặc biệt trở nên bến lêa và nhỏ giọng nói rằng: “Chuyện này thật sự rất xa vời,!’ơn nữa hiện tại chiến tranh cũng chưa thăng lợi. Làm tí chúng tôi có thể suy nghĩ nhiều chuyện như ế nào Tống Thiên Ngân nói: “Ngày hôm qua không phải vừa mới lăn giường với nhau sao? Chị cũng biết đây là chiến tranh hả”
Tôi ngượng ngùng: “Làm sao em biết! Em nghe trộm!”
“Trên cánh tay trên cổ có nổi dấu hôn rõ ràng như vậy, chị coi chúng tôi như người mù à” Tống Thiên Ngân chế giêu tôi.
Tôi vội vang che cổ mình trong tiềm thức và nhìn vào cánh tay của mình… Qủa nhiên, có rất nhiều vết đỏ trên cánh tay của tôi!
Môi lần lên giường với Lãnh Mạch, Lãnh Mạch đều cố tình để lại nhiêu vết hôn rõ ràng trên người tôi, trước đây tôi hỏi qua, anh ấy không có sở thích này nhưng anh ấy nói rằng có thể nơi với người khác răng tôi đã là người của anh ấy rồi, thế những tôi lại bị anh mê hoặc, lại đi hùa theo anh, giờ phút này bị hai đứa nhỏ Tống Thiên Ngân và Đồng Sênh nhìn thấy, tôi thật xấu hổ đến mức muốn đào hố dưới đất chui xuống.
Chị Thúy Hoa và Lý Phong đi gặp những quỷ sai khác để đàm luận, chúng tôi cười nói s:tốt đường đi về phía hành lang phòng ngủ. Mặc dù mối đe dọa của Lạc Nhu vân chưa giải trừ, nhưng ít nhất chúng tôi đang có tâm trạng thoải mái.
Đồng Sênh liên tục kêu đói nên phải đưa thãng bé đi ăn tối, may mắn thay, trong cung Lãnh Mạch có rất nhiều người hầu và cung nữ, chúng tôi đi đến phòng bếp tìm người nấu ăn. Phòng bếp có lẽ Lãnh Mạch đã giao phó phải cẩn thận chăm sóc tôi nên khi tôi nói rằng tôi đói và nhờ họ nấu một ít đồ ăn, đầu bếp đã dọn một bàn lớn đồ ăn tinh tế và đưa vào phòng ăn cho chứr:g tôi.
Hai đúa trẻ Đồng Sênh và Tống Thiên Ngân muốn thi đấu với nhau, thi nhau ăn cơm. Chúng ăn uống và làm loạn bàn ăn lên, rất nhiều thức ăn và súp bắn tung tóa lên quần áo cúa tôi. Tôi bị bọn họ chọc cười rất nhiều, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, tôi cũng đã cơm nước xong xuôi, toàn:bộ quá trình tôi đều cười suốt, như thể tôi đã đem hết ri cười của cuộc đời này sử dụng cho hiện tại.
Cả hai tranh nhau ăn chiếc bánh trứng, cuối cùng còn lại một chiếc cuối cùng, la: người tranh nhau mà lao vào vật lộn, tôi thừa cơ bọn lạ đang đánh nhau giành lấy chiếc bánh trứng mà căn nuốt, hai đứa nhỏ tức giận lao vào tôi, trong phòng ăn iiên nháo nhào, truyền ra tiếng cười nói của ba người chúng tôi.
“Tống Thiên Ngân, cậu là cậu bé 17 tuổi mà lại tính toán với cậu bé 10 tuổi, em làm chị cười rơi cả răng”
“Mẹ nhỏ, làm sao mẹ nhỏ có thể cướp đồ ăn của conl”
“Chị ơi, chị thật không biết xấu hổ, giành đồ ăn với hai đứa nhỏ thì chị tính là gì!”
Thật tốt khi có thể sống sót, tất cả mọi người đều ở cùng nhau. Điều đó thực sự tốt, thực sự thực sự rất tốt.
Ăn xong Lãnh Mạch vân chưa trở về, quân đội của Không Vương gia nhập thì cần phải thu xếp rất nhiều chuyện, anh hẳn là rất bận.
Có Đồng Sênh và Tống Thiên Ngân ở bên cạnh, náo nhiệt hơn rất nhiều, tôi cũng không có buồn ngủ, họ kéo tôi ra dưới tán cây ở sân sau hóng mát, tôi ngồi dưới gốc cây và uống trà. Đồng Sênh và Tống Thiên Ngân tranh tài ở sân sau.
Tôi phải nói rằng năng lực của Đồng Sênh quả thực mạnh hơn rất nhiều. Thuật ẩn thân và không gian kết giới đặc biệt khiến Tống Thiêa Ngân trở nên rất đau đầu. Đồng Sênh hắn là muốn sơ sức mạnh với Tống Thiên Ngân, nhưng do Tống Thiên: Ngân là người lớn, vào thời điểm thi đấu Đồng Sênh cữnø không dùng hết sức mạnh. Tống Thiên Ngân không nữ; thấy, nhưng tôi thì có thể nhìn ra là vì Đồng Sênh khởag muốn đả kích và tôn trọng Tống Thiên Ngân.
Thăng nhóc Đồng Sênh thật sự… ngoài rnặt thì cãi nhau với Tống Thiên Ngân, nhưng thật ra trong lòng vân rất coi trọng Tống Thiên Ngân.
Tống Thiên Ngân suy nghĩ không nhiều và đơn giản hơn Đồng Sênh, cậu ra cố gắng hết sức để cạnh tranh với Đồng Sênh.
Hai đứa cách nhau bảy tuổi nhưng vì hoàn cảnh gia đình nên tính cách và sự trưởng thành về tỉnh thần hoàn toà: khác nhau.
Thực ra tôi chỉ hơn Tống Thiên Ngân hai tuổi, nhưng tính tì lại giống như người lớn 30 tuổi, có lẽ là do Tống Thiên Ngân từ nhỏ đã được nhà họ Tống chiều chuộng và riuôi nấng, còn tôi thì…
“Mẹ nhỏ!” Đồng Sênh đột nhiên kinh ngạc gọi tôi.
Tôi nhìn thăng bé.
“Mẹ nhỏ, mẹ nhìn trên đỉnh đầu đi!” Đồng Sênh chỉ chỉ nói.
Tôi liền nhìn lên Một bông hoa nhỏ màu xanh nhạt treo lủng lắng trên đầu tôi, hình dáng vô cùng đẹp:‡ễ “Thật là đẹp” Tôi thốt lên.
“Mẹ nhỏ, con sẽ hái cho mẹ nhỏ!” Vừa nói, Đồng Sênh liên biến mất tại chô, khi xuất hiện lại;:häng bé đã năm lấy bông hoa nhỏ, hái đi, trở lại bên cạnh tôi, đưa bông hoa nhỏ cho tôi: “Mẹ nhỏ, tặng mẹ nhỏ.”
“Vừa rồi em không nhìn thấy bông hoa, sao bây giờ lại mọc đột ngột như vậy” Tống Thiên Ngân lẩm bẩm.
Tôi đưa tay ra và lấy bông hoa nhỏ.