Chồng Ma Của Em

Chương 683: Chương 683: Năng lực băng




Lãnh Mạch lạnh lùng liếc mắt nhìn Hàn Vũ: “Nếu biết người đàn bà của tôi không cho ai nhìn, sao anh vân là không tránh đi”

“Vậy thì cút, vậy thì cút, các người từ từ tắm uyên ương!” Hàn Vũ nói xong liên chạy đi.

Tãm uyên ương…

Mặt tôi đặc biệt đỏ như máu.

“Anh cảnh cáo em, nhóc con, một lát tắm rửa đừng dụ đô anh trong bồn tắm, nếu không em sẽ tự mình gánh hậu quả.” Lãnh Mạch ở trên đầu tôi nói.

Thật là lưu manh!

Tôi giật mạnh bàn tay anh đang năm trong lòng bàn tay ra, anh không buông tôi ra, siết chặt, tôi đập vào ngực anh, nhìn anh chăm chăm: “Nếu anh sợ em dụ dô anh, vậy thì buông ra! Buông rai”

“Em có băng lòng để anh buông tay không” Anh cố chấp nhìn tôi.

Tôi đình trệ quay đầu đi: “Là tự anh nói em dụ dỗ anh”

Lãnh Mạch không nói.

Tôi còn tưởng rằng anh đang tức giận, dù sao chúng tôi vừa từ cõi chết trở về, lời nói như buông ra đụng tới điểm yếu của anh sao? Có hơi quá đáng không?

Tuy nhiên, sự thật cho tôi biết rằng tôi nghĩ về mọi thứ quá nhiều.

Lãnh Mạch nói: “Vậy thì em nghĩ chỉ cần nắm tay em thì con thú của anh có thể phản ứng sao?”

“,” Những suy nghĩ của câm thú không cùng một hệ với tôi gì cả.

Lãnh Mạch cuối cùng cũng hài lòng chặn họng tôi, anh đưa tôi ra phía sau ngôi nhà gõ, phía sau có một bể suối nước nóng, trước đây từng là nơi tắm cho Tiểu Long, nước chảy hoài không ngừng. Rất sạch sẽ, trong vắt. Hồ bơi bốc hơi, tôi không thể chịu đựng được nữa và không còn cảm thấy xấu hổ nữa. Tôi cởi áo sơ mi của Lãnh Mạch và chạy tới, cẩn thận kiểm tra nhiệt độ của hồ bơi bằng ngón chân của mình.Rất thích hợp và ấm áp, quay đầu gọi Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch, đến!”

Người đàn ông cao lớn đẹp trai đứng sau lưng tôi, †ay tôi năm tay anh ấy, lông mày anh tuấn, ánh mắt hiện rõ trong mắt tôi, sáng ngời hạnh phúc, khóe mắt mang theo ý cười, đôi mắt giống như sâu không đáy nhưng lại dịu dàng, hận không thể nhấn chìm tôi trong sự quyến rũ của anh ấy.

Khi anh đến gần tôi, tôi bàng hoàng tỉnh lại.

Vừa rồi nhìn thấy Lãnh Mạch, tôi đã bị mê hoặc, sau khi thay máu, anh so với trước kia càng trở nên quyến rữ, hấp dân không thể cưỡng lại được.

Lãnh Mạch trượt vào trong nước suối nóng, sóng kích động đập vào mặt tôi: “Xuống đi”

Tôi hơi xấu hổ khi ngôi cạnh hồ bơi, giữ ngực và chân của mình ở giữa.

Lãnh Mạch và tôi bây giờ không mặc gì.

“Cái kia, hay là… Lãnh Mạch, hay là anh tăm trước đi?” Tôi dụ dô.

Kết quả là Lãnh Mạch đã lôi tôi xuống vực.

“Aaa”. Tôi uống một ngụm nước lớn, trong lô mũi cũng không ít nước đi vào, chờ đầu tôi từ trong nước.

ngoi lên, anh đã cười ha ha, thật đẹp trai, thật làm cho người ta tức giận.

“Lãnh Mạch! Em liều mạng với anh!” Tôi vừa đánh vừa cào cào vào ngực anh.

Anh lười biếng dựa vào thành bể, ngâm mình trong nước, mặc cho tôi làm phiền anh, khi tôi la đủ và kiệt quệ sức lực, tôi năm ôm ngực anh không muốn xuống, vòng tay chân qua ôm anh như một con bạch tuộc.

“Anh đã nói là không được quyến rũ anh, em nghĩ muốn làm điều đó với anh sao?” Giọng nói của Lãnh Mạch vang lên.

Cho anh không phải không được, chỉ là chúng tôi chuẩn bị lên đường đến vùng núi tuyết. Anh nhất định sẽ không hất tung tôi, vì vậy tôi không sợ những lời đe dọa của anh. Tôi ôm cổ anh, cơ thể quấn chặt hơn. Tôi có thể cảm nhận được lông ngực của người đàn ông đang nóng dần lên, nhưng anh không có cử động gì đáng kể. Anh vân nhắm mắt, ngoan ngoãn để cho tôi ôm chặt. . Đam Mỹ Sắc

Tôi thích Lãnh Mạch thời điểm chịu đựng này, đặc biệt ngoan! Rất đẹp trail Nước suối nóng làm người tôi cảm thấy buôn ngủ, trong màn sương mờ mịt khiến tôi có chút mê muội buồn ngủ, tôi ngáp một cái ở bên cổ anh, gối đầu lên vai anh, mơ hồ làm nũng với anh: “Lãnh Mạch, em buồn ngủ. Muốn ngủ…”

“Ngủ đi, tỉnh dậy rồi chúng ta lại đi” Giọng nói trâm ấm của người đàn ông văng vắng bên tai tôi, đó là âm thanh êm tai nhất trên thế giới.

“Ừ” Tôi lâm bầm, rồi nhắm mắt lại.

Ngày đó, tôi muốn ôm Lãnh Mạch một lần nữa trước khi cắt cổ tay vì anh, tôi không bao giờ nghĩ răng ngày hôm nay, vào lúc này, tôi lại ở trong vòng tay của Lãnh Mạch, nhiệt độ và mùi của Lãnh Mạch bao quanh tôi, những tuyệt vọng hoảng sợ vì mất đi tình yêu dướ độ ấm của lồng ngực anh làm nôi sợ hãi của tôi dân dần tiêu tan.

Bởi vì có chuyện trong đầu, tôi đã không ngủ quá lâu.

Nước suối nóng vân còn ấm, tôi rướn cổ cúi đầu rời khỏi vai Lãnh Mạch, hình như anh ấy cũng đã ngủ rồi, vừa mở mắt ra thì ánh mắt đã nhìn đến tôi, mông lung như một đứa trẻ. Lãnh Mạch như vậy khiến người ta mê mẩn và xót xa, tôi không thể không hôn anh.

Anh sững sờ đến độ quên đáp lại.

Tôi buồn cười quá, ôm mặt anh mà học theo cách anh hôn tôi trước đây, nhằm mắt lại, cạy răng ra, râu anh ấy hơi đâm tôi, mấy ngày nay còn chưa cạo, điều đó làm tôi muốn yêu anh hơn.

Ngay sau đó Lãnh Mạch chuyển từ bị động sang chủ động, lật người và ép tôi xuống hồ bơi.

Tôi bị anh làm cho bối rối, dục tính nổi lên một chút, thấy anh đang đè lên, tôi hỏi anh ta với một chút lý trí còn lại của mình: “Thế này có được không? Chúng ta phải đi đến vùng núi tuyết.. “

“Em phối hợp chút, anh sẽ nhanh thôi” Không để tôi nói thêm gì, anh đã mạnh mẽ đi vào.

Lãnh Mạch trước đây nói răng làm thì sẽ yêu, khi yêu thì không thể rời bỏ, tôi từng nghĩ anh là một kẻ côn đồ thích đùa bốn, nhưng bây giờ tôi biết đó là sự thật.

Nếu thực sự yêu người đàn ông này, bạn thực sự sẽ rất hài lòng và hạnh phúc khi nhìn thấy anh biến đổi như một con sói vì chính cơ thể của bạn.

Để rút ngăn thời gian, lân này tôi đặc biệt phối hợp.

với anh ấy, nói những lời thô tục anh thích nghe, chủ động hôn anh, chẳng mấy chốc mà Lãnh Mạch tước vũ khí của anh đầu hàng Anh đặc biệt không vui, dừng lại trong cơ thể tôi và không muốn đi ra.

“Lãnh Mạch, anh làm vậy sao?” Tôi cười khổ, cũng không dám cười thành tiếng, chỉ có thể nhịn xuống.

“Anh làm gì vậy?!” Anh trừng mắt nhìn tôi.

Tôi ghé vào tai anh, nhẹ nhàng thổi hơi vào tai anh: “Một giây thôi.”

Thân thể người đàn ông quả nhiên là kích động: “Nhóc con, em tìm chết!”

Tôi cười và đẩy anh đi ra: “Nói một lân duy nhất là một lần! Đừng quên việc chính sự! Việc chính sự!”

“Bây giờ việc của anh chính là thu thập em, chứng minh cho em xem là một giây!” Lãnh Mạch lại xông lên.

“Đừng đừng!” Tôi duôi tay cười ngăn cản anh, măng: “Đừng tới đây!”

Trong giây tiếp theo, nước trong hồ toàn bộ bị đóng thành băng! Ngay cả Lãnh Mạch cũng bị đóng băng!

Tình huống gì vậy???

Tôi chết lặng và thân thờ nhìn hai bàn tay của mình.

Tôi không nhầm, băng vừa ra khỏi tay tôi!!!

Bản thân Lãnh Mạch không sợ băng, cho nên cũng không cần lo lăng đóng băng anh, liền đập vỡ băng đi qua, vừa nhìn thấy băng trong hồ liền có chút kinh ngạc: “Nhóc con, em cũng có năng lực sức mạnh băng?”

“Em không biết, em..” Tôi kinh ngạc chuyển động hai tay: “Em không biết băng xuất hiện như thế nào”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.