Người đàn ông lần đầu yêu
Tôi không biết nên hỏi Lãnh Mạch như thế nào, tôi không biết có phải tất cả mọi cô gái khi thâm yêu một người đàn ông đều sẽ nghĩ nhiều như vậy, đều sẽ nhạy cảm như vậy không, tôi chưa từng thích ai bao giờ, Lãnh Mạch là mối tình đầu của tôi, à không, là yêu thâm, người đầu tiên mà tôi thâm yêu.
Tôi sợ rằng sau khi hỏi, Lãnh Mạch sẽ nói tôi gây sự, sẽ chê tôi phiền phức, ấn tượng của anh ta về tôi sẽ càng xấu xí hơn, vậy nên tôi dè dặt nuốt lại những lời muốn nói xuống bụng.
“À, ừm… Minh Vương mang kiếm về trả Minh giới rồi nhỉ?” Tôi cũng đành thuận theo việc né tránh chủ đề kia của Lãnh Mạch.
“Ừ” Anh ta trả lời tôi.
“Tôi thấy Minh Vương đối xử với anh… tốt lắm đấy” Tôi hỏi dò Lãnh Mạch, aaa, yêu thầm đúng là một thứ giày vò con người ta mài Sắc mặt anh ta lạnh hẳn đi, giọng điệu cũng trở nên cứng nhắc hơn nhiều: “Em muốn nói gì”
Không ngờ anh ta lại phản ứng mãnh liệt như vậy, chắc chắn Minh Vương rất đặc biệt đối với anh ta, tôi có chút buồn bã, cúi thấp đầu: “Tôi thuận miệng hỏi một câu thôi, tôi không có ý gì khác…”
“Em còn muốn có ý gì khác?” Anh ta lạnh lùng hỏi tôi một câu, không chờ tôi giải thích, anh ta đã sải bước dài rộng đi thẳng về phía trước, bỏ lại một mình tôi ở phía sau.
Biết rõ anh ta và Minh Vương vốn có tình cảm rất đặc biệt với nhau, nhưng tôi cứ đâm đầu vào hỏi, vậy chẳng phải tự mình chuốc lấy phiên phức hay sao? Tôi đúng là bị điên.
Trong cuộc chiến tình cảm, tôi là người đem lòng thích nửa kia trước, nên đã bị ông Trời xác định là kẻ yếu thế.
Tôi đuổi theo anh ta, rồi chủ động dỗ dành anh ta: “Lãnh Mạch, chúng ta đi xem phim đi”
Không nhắc tới Minh Vương nữa, tính tình anh ta cũng dịu đi một chút, anh ta không từ chối tôi mà cùng tôi đi xem phim. Tôi mua bỏng ngô và hai cốc coca, khi ấy, trong rạp chỉ còn phim hoạt hình thôi, nên tôi chọn bộ “Con chim nhỏ phẫn nộ”.
Lãnh Mạch nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ khinh bỉ như đang nhìn một tên ngốc: “Bộ phim này tương xứng với IQ của em đấy”
“Con chim nhỏ phẫn nộ” là một trò chơi rất kinh điển đấy! Bộ phim này nghe nói cũng rất hay mà” Tôi giải thích với anh ta, nhưng anh ta cũng chỉ coi đó như lời bao biện về trí IQ của mình, tôi quá mệt mỏi nên đành mặc kệ, ngu thì ngu, không thèm so đo với anh ta nữa.
Sát giờ chiếu phim tôi bỗïg buồn đi vệ sinh, nên bảo Lãnh Mạch ở ngoài đợi tôi, còn mình thì chạy tót đi mất.
Góc nhà vệ sinh có một cây chổi rất lớn, tôi bỗng dưng nhớ tới quyển sách mình từng đọc trước kia, nó viết, trong không gian kín nhất quyết không được giãm vào cây chổi lớn, nếu không sẽ bị ma bám theo, nên tôi vội vàng né sang một bên.
Có một cô gái đi ra từ gian cách vách, cô ta vừa đi vừa gọi điện thoại, khi nhìn thấy cây chổi, cô ta vốn dĩ không giẫm phải chỗ đó, nhưng lại cố ý giãm một cái, lại còn di di dưới gót chân, sau đó, tôi nhìn thấy một bóng đen nhảy ra từ cây chổi, nó thoáng chốc bám lấy vai cô gái kia.
Thấy cô gái kia sắp rời đi, tôi đột nhiên chạy qua đó rồi cất giọng gọi lớn: “Trùng hợp thật đấy, không ngờ lại gặp được cô ở đây!”
Đuổi theo cô gái kia, tôi gắng sức đập một cái “bốp” thật mạnh lên vai cô ta, ma nữ bám lấy vai cô ta nhìn tôi với ánh mắt dữ dăn, rồi lập tức biến mất.
Tiếng hét lớn và cái vỗ vại thật mạnh có thể dọa ma bình thường chạy đi.
Cô gái kia quay đầu lại nhìn tôi với ánh mắt mơ hồ: “Cô là?”
“Ôi, xin lỗi, tôi nhận nhầm người rồi” Tôi cười cười với vẻ ngại ngùng.
Cô gái kia lườm tôi một cái rồi quay phắt người đi, nói chuyện với người trong điện thoại: “Gặp phải một đứa thần kinh nhận nhầm người, lại còn lớn giọng gọi tao lại nữa chứ.”
Tôi vuốt vuốt mũi rồi đi vệ sinh.
Khi tôi giải quyết nỗi buồn xong đi ra ngoài, Lãnh Mạch đang quay lưng lại về phía tôi gọi điện thoại, vóc dáng cao lớn dựa vào cây cột, tôi nhẹ nhàng đi đến phía sau lưng anh ta định dọa anh ta một trận, nhưng không ngờ lại nghe thấy anh ta thấp giọng dịu dàng nói: “Dạ, được, tôi hiểu rồi..”
Đầu dây bên kia vọng lại tiếng của một người phụ nữ.
Chắc là… Minh Vương nhỉ.
Tôi lặng lẽ lùi về sau, lùi mãi đến tận cửa nhà vệ sinh rồi trâm ngâm đứng đó đợi Lãnh Mạch gọi điện thoại, sắp tới giờ xem phim rồi mà anh ta vẫn còn đang gọi điện, tôi cũng không qua đó làm phiền anh ta, mãi đến khi anh †a cúp điện thoại, đút điện thoại vào túi quần, tôi mới bước tới huých huých khuỷu tay của anh ta, cười nói: “Mau vào thôi, phim sắp chiếu rồi.”
Anh ta ngoảnh đầu lại đưa bịch bỏng ngô cho tôi: “Ừ”
Anh ta cũng không nhắc tới cuộc điện thoại nửa chữ.
Cũng đúng, đối với anh ta mà nói, tôi vẫn chưa có đủ tư cạnh để đòi anh ta bảo báo cáo tất cả mọi chuyện với tôi.
Người trong rạp phim tấp nập, nhưng tôi lại không có tâm trạng để xem, suốt cả quãng thời gian chiếu phirñn,ngay cả một câu tôi cũng chẳng nghe lọt tai chữ nào, cũng chẳng có khẩu vị để ăn bỏng ngô, sau khi tan rạp, tôi ném hết bỏng ngô vào thùng rác.
“Đồ lãng phí” Lãnh Mạch thấp giọng xỉa xói tôi.
Tôi mất hứng, không cònrung động với sự chiều chuộng của anh ta nữa, tâm trạng râầu rĩ cứ nghẹn đầy trong lòng.
Sau khi ra ngoài đồng hồ đã điểm 11 giờ đêm, tôi nói với Lãnh Mạch mình muốn về nhà đi ngủ, Lãnh Mạch không nói gì, chúng tôi đi vê.
Khi đi qua đài phun nước trung tâm, đài phun nước chiếu rọi những ánh sáng muôn màu rực rỡ trông đẹp vô cùng, rất nhiều người đang đứng đó nô đùa, nhưng tôi lại không có chút hứng thú nào, chỉ đưa mắt liếc nhìn một cái rồi ngoảnh đầu lại.
Bên cạnh có một đôi tình nhân yêu nhau, cô gái nói với chàng trai: “Nghe nói nếu cầu nguyện trước đài phun nước này thì điều ước sẽ thành hiện thực đấy!”
Bạn trai của cô ấy cười cười rồi vuốt mũi cô ấy: “Ừ, vậy anh ước chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời.”
Tôi liếc trộm Lãnh Mạch một cái, anh ta đi thẳng về phía trước với gương mặt không biểu cảm, mắt chẳng thèm nhìn lấy đài phun nước một cái, và cũng chẳng thèm bận tâm tới những lời hai người kia hàn huyên với nhau.
Vậy nên, người động lòng chỉ có mình tôi mà thôi.
Ước với chẳng nguyện cái gì, nếu ước nguyện có tác dụng thì tôi sẽ ước răng thế giới này bình yên!
Trên đường về nhà, tôi không hé răng nửa lời, Lãnh Mạch cũng không hỏi han, tôi thấy anh ta cũng đang mất hồn, chắc vì cuộc gọi của Minh Vương ban nãy.
Tâm trạng rối bời chết đi đượ!
c Sau khi về đến nhà, Lãnh Mạch đi thẳng vào phòng tắm, tôi cũng đi lên phòng tắm trên tầng, hi vọng nước ấm có thể gột rửa hết mọi tâm tình phiên muộn đi.
Khi tôi tắnf xong bước ra ngoài, không ngờ Lãnh Mạch lại đang ở trong phòng ngủ của tôi, cả người anh dựa vào cửa, hai mắt lộ rõ hai ngọn lửa cháy hừng hực: “Nếu em đã tắm xong rồi, vậy thì chúng ta bắt đầu đi.”
“Hả? Bắt đầu cái gì?”
Anh ta bước về phía tôi::“Em quên chuyện ban ngày em đồng ý rồi à?”
“Chuyện ban ngày tôi đồng ý?” Ban ngày tôi đồng ý chuyện gì cơ chứ?
Anh ta ngày càng sát lại gần, tôi bị dồn tới góc tường, hai tay vội vàng giơ ra chặn đứng anh ta: “Khoan đãi!”
Anh ta dừng bước, sắc mặt lộ rõ vẻ không VUI.
“Tôi nhớ… hình như… tôi chưa đồng ý với anh chuyện gì mà?” Tôi nhìn mặt anh ta rồi mở lời nói, tôi thật sự không thể nhớ nổi mình đã đồng ý với anh ta chuyện gì?
“Lãnh đại nhân… anh gợi ý chút đi…”
“Được, tôi cho em gợi ý“ Hai tay anh ta chắn ngang hai bên má tôi: “Ban ngày, lúc ngồi trong xe, em nói gì?”
Trong xe?
„. Anh ta đang hỏi lúc tôi bị anh ta cưỡng hôn tôi đã nói gì sao? Tôi nhớ tôi chỉ nói “đừng đừng đừng đừng” thôi mà.
“Vẫn chưa nhớ ra à? Được, tôi gợi ý thêm cho em” Sự kiên nhẫn của anfi:ta bắt đầu lên tới đỉnh điểm: “Em nói, ở đây là trong xe, ở đây là phố đi bộ, vậy nên không được.”
Thôi được…
“Câu nói này… có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”
“Ý trong lời em nói không phải là… chỉ cần không phải trong xe, chỉ cần không phải trên phố đi bộ thì ở đâu cũng có thể “làm” được hay sao?” Anh ta nhìn tôi nói với vẻ đứng đắn.