Chồng Ma Của Em

Chương 720: Chương 720: Người quan trọng nhất




Lãnh Mạch bây giờ, không phải Dạ Minh có thể đánh bại, cho dù là Dạ Minh cuồng bạo.

Hỏa cầu bị Lãnh Mạch tùy tiện vây tay dập tắt, Dạ Minh nổi điên công kích Lãnh Mạch.

“Tiểu Đồng, lui ra” Lãnh Mạch nói với tôi.

Tôi lui ra bên cạnh.

Lãnh Mạch tiến tới nghênh đón Dạ Minh.

Tâm tình tôi rất phức tạp.

Thật không nghĩ tới, năm bảy tuổi ấy, Lãnh Mạch vậy mà lại hiểu lâm Dạ Minh, nhìn Dạ Minh bị bắt đi mà không cứu, lúc tôi quen biết Lãnh Mạch và Dạ Minh, tình nghĩa anh em giữa hai người họ là bên chặt không gì phá vỡ được, mà năm ấy, nhưng…

Rốt cuộc sau đó đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc sau đó Dạ Minh thế nào?

Tôi khẩn trương muốn biết.

Dạ Minh bị Lãnh Mạch áp chế hoàn toàn, không cam lòng bay ngược ra, mượn ngọn lửa bay đến không trung, rống to với Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch! Mày đừng dối lòng giả vờ gọi tao là anh em nữa! Tên ngụy quân tử! Mày là tên lừa đảo khốn khiếp nhất trên thế giới này!”

Vẻ mặt Lãnh Mạch bình thản.

“Lãnh Mạch” Tôi đứng ở sau lưng gọi anh.

Anh không quay đầu.

Tôi dừng một chút: “Em muốn biết sau đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Để tôi nói cho cô biết” Trên bầu trời, đột nhiên xuất hiện thanh âm của một người đàn ông xa lạ.

Chúng tôi lập tức cảnh giác.

Ngay sau đó, trên bầu trời một lần nữa xuất hiện hình ảnh quá khứ của Dạ Minh và Lãnh Mạch.

Dạ Minh bị đưa tới thành Minh Vương, Lạc Nhu thấy Dạ Minh xuất hiện, lại còn sống tốt như vậy, nổi trận lôi đình, hạ lệnh lập tức xử tử Dạ Minh.

Dạ Minh bị áp giải tới đài hành hình, đài hành hình này, chính là nơi xử tử Cẩu Đản.

Cảnh tượng vẫn vậy, chỉ là nhân vật đổi thành Dạ Minh, Dạ Minh năm tuổi, vóc người nhỏ bé quỳ xuống trên đài hành hình, lúc đó cậu cũng không biết, người hạ lệnh xử tử cậu, lại là mẹ ruột của cậu.

Cậu nhắm hai mắt, không muốn nhìn thế giới này nữa.

Tôi nghĩ, khi đó, chắc hẳn Lãnh Mạch chính là cả thế giới của cậu, nhưng Lãnh Mạch cũng bỏ cậu mà đi, cậu chắc chắn là tuyệt vọng đến không muốn sống nữa, mới có thể có biểu lộ như vậy.

Mặc dù chỉ là nhìn lại hồi ức, nhưng tôi cũng không khỏi đau lòng đến khó thở.

Hạ lệnh xử tử Dạ Minh là Lạc Nhu, tự mình đến đài hành hình để xác nhận Dạ Minh còn sống hay đã chết cũng là Lạc Nhu.

Giữa Lãnh Mạch và mẹ anh, ít nhất vẫn còn thân thiết đến mức sinh ra Mâu Tử Tâm Mạng, nhưng nhìn Dạ Minh và mẹ anh ta…

Sống mũi tôi chua xót chịu không nổi.

Hành hình bắt đầu, nhưng Dạ Minh cũng không bị xử tử.

Lãnh Mạch tới.

Thiếu niên bảy tuổi cưỡi sói lớn lao nhanh tới, dùng băng ngăn cản đại đao trong tay đao phủ, cứu Dạ Minh, nhảy đến giữa đài hành hình, đối mặt Lạc Nhu, ngước mặt, mặt mũi lạnh lùng, nói với Lạc Nhu: “Minh Vương, vương không thể giết cậu ấy.”

Dạ Minh mở mắt ra, một giây khi nhìn thấy Lãnh Mạch, sự vui mừng tràn đây gương mặt cậu, cậu nhìn người phía trước, kêu to: “Lãnh Mạch!”

Lãnh Mạch không nhìn Dạ Minh.

Lạc Nhu khi đó cũng không thích Lãnh Mạch, vô cùng tức giận, giơ tay lên muốn đánh Lãnh Mạch.

Lãnh Mạch nói: “Trong thân thể Dạ Minh có bạch hỏa thế gian hiếm có, có thể phát huy tác dụng rất lớn, cậu ấy có tác dụng rất lớn đối với Minh Vương, sau này nhất định có thể trở thành sức chiến đấu mạnh mế cho Minh Vương, Minh Vương thật sự muốn giết cậu ấy sao?”

Gần bảy tuổi, lại có thể mặt không đổi sắc đối diện với người thống trị Minh giới, cũng chỉ có Lãnh Mạch mới có khí phách như vậy.

Lạc Nhu chỉ suy tư trong chốc lát, sau đó hạ lệnh tha cho Dạ Minh.

Kế sách hoãn binh của Lãnh Mạch đã có hiệu quả, cậu đã dùng mưu cứu được Dạ Minh.

Nhưng mà…

Khi đó Dạ Minh lại hiểu lâm Lãnh Mạch, cho rằng Lãnh Mạch cũng đang lợi dụng cậu, tôi nhìn thấy ánh mắt Dạ Minh dần dần biến thành một màu u ám.

Hình ảnh thoáng một cái, lại lần nữa biến mất.

“Thấy không?! Các người đều đang lợi dụng tôi!”

Dạ Minh rống to.

“Dạ Minh, anh hiểu lầm rồi, rõ ràng là Lãnh Mạch chỉ muốn cứu anh!” Tôi nói với Dạ Minh.

“Cứu cái răm! Tên đó nói với Lạc Nhu là tôi còn hữu dụng! Chẳng lế cô không nghe thấy sao?! Tên đó nói với Lạc Nhu, tôi còn hữu dụng!”

Dạ Minh đã mất đi lý trí.

Không, có lẽ, đây là vết nứt mà anh ta vân một mực giấu trong lòng, không cách nào quên đi, không cách nào vượt qua Nếu Lãnh Mạch thật sự muốn lợi dụng Dạ Minh, cũng sẽ không để anh ta đến Băng Thành, sẽ không để anh ta bị Lạc Nhu bắt đi, càng sẽ không nghĩ đủ biện pháp, không màng hết thảy đi cứu Dạ Minh sau khi anh ta bị khống chế.

Trước khi tới pháp trường cứu Dạ Minh, nhất định còn xảy ra chuyện gì khác!

Tôi nhìn về phía Lãnh Mạch: “Trong đoạn hồi ức này, nhất định là đã xảy ra chuyện gì khác, đúng không?”

Lãnh Mạch nhìn Dạ Minh, hồi lâu sau mới nói: “Sau khi Dạ Minh bị bắt đi, anh theo cha đi kiểm tra số người chết trong Băng Thành, phát hiện năm thi thể trong ngõ hẻm kia, kiểm chứng xong mới biết được, đó là thám tử Lạc Nhu cài vào Băng Thành âm thầm giám sát bọn anh, lúc đó anh mới biết, anh hiểu lầm Dạ Minh”

Lãnh Mạch cuống cuồng đuổi theo muốn cứu Dạ Minh, cha anh lại ngăn cản, lúc đó bọn họ không cách nào đối kháng Lạc Nhu, nếu liều lĩnh đi cứu, đừng nói không cứu được người, thậm chí có thể bị diệt môn, Lãnh Mạch rất thông minh, rất nhanh đã nghĩ ra cách, một cách duy nhất để Dạ Minh có thể sống tiếp, đó là thuyết phục Lạc Nhu, để Lạc Nhu thu nhận Dạ Minh.

Từ đó mới có một màn ở pháp trường.

Còn Lãnh Mạch, tính cách anh trước giờ vân là không muốn giải thích chuyện gì với bất kỳ ai, thế nên mới dân đến Dạ Minh hiểu lầm.

“Sau này, quả nhiên như anh suy đoán, Lạc Nhu coi trọng năng lực bạch hỏa của Dạ Minh, không chỉ không muốn xử tử cậu ấy, ngược lại còn tuyên cáo với toàn thế giới cậu ấy là con trai mình, lập cậu ấy làm Chiến Vương, một trong Tam Đại Phiên Vương, cho cậu ấy danh nghĩa, lại không cho thực quyền, rốt cuộc Dạ Minh cũng trưởng thành dưới mät Lạc Nhu.” Lãnh Mạch nhìn Dạ Minh, bình tính nhớ lại: “Về sau nữa, Dạ Minh làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, từ Vương thành đến tìm anh, quấn lấy anh muốn chiến đấu với anh, không nhãc lại những chuyện liên quan tới năm ấy, anh vân cho răng cậu ấy hiểu ý anh, nhưng bây Giờ Mà bây giờ…

Tôi nhìn Dạ Minh tức giận ngập trời, kìm nén cơn đau đến khó thở trong ngực.

Dạ Minh không hiếu được ý tứ của Lãnh Mạch, chỉ là chôn giấu chuyện này vào trong lòng, biến thành bóng tối sâu nhất trong lòng anh ta, không chạm đến nữa, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, đến tìm Lãnh Mạch lần nữa, bởi vì đối với Dạ Minh, Lãnh Mạch không chỉ là anh em, còn là ân nhân cứu mạng anh ta.

Cho dù trong lòng có vết thương sâu như vậy, nhưng khi Lãnh Mạch gặp nguy hiểm, Dạ Minh vẫn như cũ không ngần ngại đứng ra, suýt nữa đã bị yêu quái mèo giết chết, không chùn bước gia nhập quân đội của Lãnh Mạch, trợ giúp Lãnh Mạch đối kháng với mẹ ruột của mình, một mực theo sát sau lưng Lãnh Mạch, kêu la cười đùa cãi vã với anh.

Tôi nghĩ, nhất định là Dạ Minh rất trân trọng Lãnh Mạch, nên mới không muốn chạm đến bóng tối đã chôn giấu sâu trong lòng, sợ nhắc lại, sẽ mất đi Lãnh Mạch, mất đi người anh em mà anh ta trân quý nhất trên thế giới này.

Hốc mắt tôi đỏ lên.

“Nơi này khuếch đại bóng tối trong lòng, vặn vẹo trí nhớ của Dạ Minh, mới dân đến Dạ Minh cuồng hóa.”

Lãnh Mạch nói.

“Chúng ta phải làm sao để phá giải đây?” Tôi hỏi.

“Phải tìm ra kẻ địch đang ẩn núp, giết tên đó, mới có thể cứu được Dạ Minh”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.