Chờ đợi là chuyện giày vò con người ta nhất.
Tôi cứ luôn miệng hỏi Tống Thiên Ngân về thời gian, Tống Thiên Ngân bị hỏi đến mức khó chịu, cuối cùng cậu ta trực tiếp ném luôn điện thoại cho tôi Sỉ Mị đã rời khỏi đây được gần hai tiếng đồng hô rồi, tôi bất an đứng dậy đi ra bên ngoài đợi, đã sắp hai giờ đồng hồ trôi qua, nhưng mà, trong bóng tối xa xăm vô biên này, bóng dáng của Sỉ Mị vân không xuất hiện.
Tống Thiên Ngân đi theo ra ngoài: “Làm sao vậy, chị bé?”
Sỉ Mị đã nói qua hai tiếng đồng hồ sẽ quay lại tìm tôi, nhưng đến tận bây giờ còn chưa quay lại, vậy chắc chăn bên Địa Phủ xảy ra chuyện rồi, anh ta bị vướng ở Địa Phủ rồi…
Nên làm gì đây? Bây giờ tôi nên làm gì đây? Một bên là Tống Tử Thanh, một bên là Si Mị, tôi nên chọn bên nào trước đây?
“Chị bé, chúng ta đi cứu anh Tiểu Thanh trước đi, suy cho cùng anh Tiểu Thanh chỉ có thời gian năm ngày thôi, sau khi cứu anh Tiểu Thanh, chúng ta mới có thể quay trở về Địa Phủ” Tống Thiên Ngân nói.
Cậu ta nói không sai, nhưng…
Tôi mặt nhăn mày nhó nhìn về phía Tống Thiên Ngân: “Giờ chị với em mà xông vào tâng thứ mười chín của địa ngục thì chẳng khác gì tự mình đi tìm cái chết cả.
Lúc đầu nghĩ khi chúng tôi quay về từ Minh Giới, lúc đó tuy rằng mọi người đều bị thương nặng, nhưng tốt xấu gì Sỉ Mi, Tống Tử Thanh đều ở đây, còn có Tân Tiêu ở phòng tư pháp, quỷ sai Thúy Hoa, chúng tôi nhiều người như vậy xông lên công kích Ác Ma Vương còn không có chút tác dụng nào, không những vậy tôi còn bị nó lấy đi đôi mắt.
Bây giờ chỉ dựa vào tôi với Tống Thiên Ngân, không phải là đi tìm chết thì là cái gì?
“Chị bé, chị đừng coi thường em, dù có thật sự xảy ra nguy hiểm đi nữa, trong số các thức thân của em có một thức thần mang năng lực là trận pháp di động trong tức khắc, bây giờ em sẽ thiết lập trước ký hiệu ở đây trước, nếu như thật sự có nguy hiểm, em sẽ để thức thần đưa chúng ta quay về đây, như vậy có thể trốn thoát rồi” Tống Thiên Ngân ưỡn ngực lên nói.
“Còn có thể như vậy sao? Thế chẳng phải mỗi lần chúng ta gặp nguy hiểm đều có thể trốn thoát được hay sao?” Tôi có chút kinh ngạc, càng thấy tò mò về thức thần của Tống Thiên Ngân hơn.
“Vậy thì không phải… ở đâu ra chuyện tốt như vậy chứ” Tống Thiên Ngân ấp úng gãi gãi đầu: “Chỉ có một cơ hội duy nhất thôi”
Nói cũng đúng, năng lực lợi hại như thế thì chỉ có thể có một lân đã rất tuyệt rồi.
“Đợi thêm một tiếng nữa, nếu như Sỉ Mị thật sự không quay lại, chúng ta sẽ tiến vào tâng thứ mười chín của địa ngục trước” Tôi thở dài một hơi, nhìn hướng về phía xa xăm.
Xem ra, bây giờ chúng tôi chỉ còn duy nhất con đường này là có thể đi mà thôi.
Thật sự hi vọng bây giờ có thể gỡ bỏ quỷ nhãn này của tôi xuống, như vậy Ác Ma Vương sẽ không cảm ứng được qua đôi mắt này, chúng tôi tốt xấu gì sẽ còn chút cơ hội, nếu không một khi tiến vào tầng thứ mười chín của địa ngục Ác Ma Vương sẽ đến ngay lập tức, vậy còn chơi đùa được cái quái gì nữa!
Đợi đất Hoặc là chúng tôi có thể tiến vào trước, khiến Ác Ma Vương lấy đi đôi mắt của tôi, rồi để Tống Thiên Ngân dùng năng lực thần thức kia đưa chúng tôi quay về đây, sau đó chúng tôi lại tiến vào tầng thứ mười chín của địa ngục một lần nữa, như vậy không phải ổn rồi saol Tuy rằng sẽ mất đi đôi mắt và hình nhân màu đỏ, nhưng đây cũng là phương án vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể đi một bước, tính một bước.
Thời gian một tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh.
Tống Thiên Ngân ở trong phòng đã đánh dấu xong, một giờ sau, Si Mị vân không thấy xuất hiện.
Bây giờ có thể hoàn toàn xác định, Si Mị ở trên mặt đất đã bị ngăn cản rồi.
“Chị gái nhỏ bé, chúng ta đi thôi” Tống Thiên Ngân phủi phủi mông rồi đứng dậy.
Tôi gật gật đầu, sau đó đi vào giữa trận pháp: “Thiên Ngân, em với chị làm lại một lần nữa, đi vào địa ngục tầng thứ mười chín, một lúc sau rất có thể Ma Vương sẽ lập tức đến đây tìm chị, đến lúc đó em nhất định không được phát động công kích, biết chưa?”
“Biết rồi” Tống Thiên Ngân thu lại nụ cười trên gương mặt, còn trở nên thật sự nghiêm túc nữa.
Chỉ có thể mong Ma Vương lần này với lần trước là giống nhau, chỉ cần có đôi mắt quỷ của tôi, đối với tôi và Tống Thiên Ngân mà nói thì tính mạng không quan trọng.
Tôi ấn xuống dưới chờ thi triển pháp trận.
Địa ngục tầng thứ mười chín.
Một lúc sau tôi cùng với Tống Thiên Ngân theo.
Truyền tống trận bước ra, trước tiên quan sát bốn phía vùng này để tìm bí mật.
“Đây chính là địa ngục tâng mười chín, nhìn sơ qua thì thấy giống như là thế giới cổ xưa nhất, quả thực đây là một khu rừng rậm không có giới hạn.” Tống Thiên Ngân nhỏ giọng cảm thán.
Tôi cũng đã đại khái nhận định được phương hướng, đường đi đến phòng Tư Pháp chắc là ở rìa tối bên trái, hiện tại tôi và Tống Thiên Ngân không đi Minh Giới, cho nên không cần đi tìm phòng Tư Pháp, nơi chúng ta muốn đi chính là ở giữa khu rừng rậm này, lúc trước Tống Lăng Phong có nói qua, cỏ hoàn hồn mọc ở trên ngọn núi cao ở giữa khu rừng rậm tối tăm này.
Chỉ là…
“Chỗ nào có núi vậy?” Tống Thiên Ngân thắc mắc hỏi tôi.
Theo như chúng tôi quan sát lại nơi này, chỉ có những cây đại thụ rậm rạp từ lâu đời che kín bầu trời, bầu trời của tầng địa ngục thứ mười chín là một màu đỏ u ám, không có biển, nhưng có ánh sáng, cách phân biệt bầu trời đêm và đêm trắng ở đây với thế giới loài người cũng gần giống nhau, xem xét tình huống bây giờ, chắc là hoàng hôn.
“Ngọn núi kia có thể là bị những cây đại thụ che đi mất, chúng ta đi vào trung tâm xem thử xem” tôi nói.
Tống Thiên Ngân rất hồi hộp, đi sát bên cạnh tôi, chúng tôi dựa vào cảm giác, đi xuyên vào trong rừng cây.
Bởi vì không biết Ma Vương khi nào sẽ xuất hiện, thần kinh của tôi cùng với Tống Thiên Ngân bị kéo căng lên, đi nhanh cũng gần nửa giờ, kỳ lạ ở chô đó là, Ma Vương đến bây giờ cũng vân còn chưa có xuất hiện.
“Chị ơi, có phải Ác Ma Vương đang đi ngủ hay không?” Tống Thiên Ngân bình thường hay nói giỡn hỏi tôi, muốn làm sôi động bầu không khí.
Đột nhiên trên đỉnh đầu của chúng tôi có một con chim rất lớn bay ngang qua, khiến cho Tống Thiên Ngân bị dọa đến mức sắp nhảy lên, ôm tôi: “Có quái vật đến muốn bắt chị đi đóI”
Tôi mắc cười muốn chết: “Tống Thiên Ngân, em có trách nhiệm là khiến cho người khác cười sao? Lúc trước là ai nói em chính là một người đàn ông, sẽ bảo.
vệ chị thật tốt, thì ra đây chính là sự bảo vệ mà em nói sao?”
Tống Thiên Ngân xin lôi rồi thả tay ra, cãi lại tôi: “Muốn em chiến đấu cũng được, nhưng em không chịu được sự hù dọa như vậy!”
Tôi lắc đầu, phía trước có một hồ nước, tôi đi đến đó: “Tạm thời chúng ta nghỉ ngơi trước đã, chắc là Ác Ma Vương sẽ không xuất hiện nữa, không cần phải lo lắng như vậy, nếu không thì chỉ cần gặp một vài con quái vật nhỏ cũng có thể dọa sợ em rồi.”
Tống Thiên Ngân phồng má: “Chị à, em không cần chị nói xấu em mà.”
Chúng tôi đi đến bên hồ, nước hồ rất trong, tâng Địa Ngục thứ mười chín chính là bộ dạng nguyên thủy nhất của rừng rậm nhiệt đới, hồ nước không bị ô nhiêm. Sau khi Lục Quy kiểm tra chất lượng của hồ nước, anh ta nói với chúng tôi rằng có thể yên tâm sử dụng, đúng lúc chúng tôi cũng không còn nước uống nên đã đi đến hồ múc nước.
Tống Thiên Ngân đã căng thẳng lâu như vậy, bây giờ lòng ham chơi nổi lên nên đã xắn ống quần, quăng giầy rồi nhảy vào trong hồ nước, làm băn tung tóe nước vào mặt tôi. Mẹ nó! Chẳng lẽ cái thăng chết tiệt này không thấy tôi đang múc nước sao? Vậy mà cậu ta còn thò chân vào trong nước, muốn để cho chúng tôi uống nước rửa chân của cậu ta à?
Tôi che bình nước rồi quay lại, cất bình nước vào trong ba lô, trong cái ba lô lòi ra một hộp nhỏ đựng hồ lô, tôi nhẹ nhàng sờ lên: “Tống Tử Thanh, mặc kệ anh còn ở trong đó hay không, em cũng sẽ đánh cược một lần, anh nhất định phải chống đỡ, em sẽ dốc hết sức để cứu anh, cho dù có nguy hiểm hơn nữa!”
“A…!” Bông nhiên Tống Thiên Ngân ở đăng sau hét †o. Tôi nhanh chóng quay đầu, mắt cá chân của Tống Thiên Ngân bị cái gì đó quấn lấy, chỉ kịp hét một tiếng là đã bị kéo xuống nước.