Chồng Ma Của Em

Chương 646: Chương 646: Quyết đánh đến cùng




Còn có một bộ phận binh lính bị vây hãm giữa quân Minh chưa rút về, để cho binh lính có thêm thời gian rút lui, Si Mị một mình vọt vào giữa quân Minh, sử dụng một năng lực lớn tạm thời mở ra công kích của quân Minh, binh lính bỏ chạy, anh ta lại bị quân Minh bao vây chặt chẽ.

“Chỉ là một tướng lĩnh nhỏ ngay cả soái bào của đại soái cũng không có cũng dám vọt vào, không để chúng ta vào mặt sao!” Một đại soái trong quân Minh nói.

Thân hình Sỉ Mị đứng ở giữa: “Ngay cả tên tướng lĩnh nhỏ như các người cũng dám dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi, tìm chết”

“Tôi thấy anh mới là tìm chết!” Một tên khác quát.

Sỉ Mị cười lạnh một tiếng, không hề nhiều lời, bản ra hướng về phía bọn họ.

Sỉ Mi là một người bên ngoài lạnh nhạt vô tình, thực ra là một người đàn ông có tấm lòng lương thiện, để bảo vệ binh lính, anh ta có thể làm đến mức như vậy, tôi nghĩ ngàn năm trước, anh ta nhất định cũng là một đại tướng quân được nhiều người yêu mến.

Ngàn vạn năm trước Si Mị chính là đại tướng quân thống lĩnh thiên quân vạn mã, binh trận độc mà quân Minh bày trước mặt anh ta cũng chỉ là một bữa ăn sáng, anh ta nhanh chóng giết chết hai đại soái, phá vỡ trận pháp của quân Minh, khiến quân Minh vây khốn anh ta không dám bước lên trước.

“Anh rốt cuộc là loại người gì vậy?” Những đại soái này cuối cùng cũng phát hiện Sỉ Mị có gì không thích hợp, người đàn ông trước mặt này không mặc soái bào, trước ngực thậm chí cũng chưa mang theo huy hiệu Chí Tôn Vương, một tên tướng lĩnh nhỏ không có danh tiếng như vậy vì sao lại mạnh đến mức này? Đây thật sự không phải đại soái sao?!

“Mấy tên nhỏ bé không có tư cách biết tên của tôi.”

Giọng điệu Sỉ Mi lạnh lùng nói.

“Anh! Đừng kiêu ngạo! Các người hôm nay tất cả đều sẽ chết trong tay Minh Vương, ai cũng không thể may mãn thoát khỏi! Không quan tâm anh là loại người gì cũng phải chết! Lên cho tôi!” Đại soái Mình Vương hô lên.

Binh lính quân Minh lại nhào về phía Sỉ Mi.

Giống như Sỉ Mị, Tống Tử Thanh cũng là cường giả lấy một địch trăm, nhưng cũng không thể lấy một địch ngàn địch vạn được, những binh lính này vốn dĩ không sợ chết, một người lại một người lao về phía Si Mị, Si Mị dường như bị quân Minh đông như núi kiến áp đảo, binh lính bên ngoài giơ kiếm về phía anh ta.

Thời khäc mấu chốt Tống Thiên Ngân và Diệp Hàn kịp thời chỉ viện, Tống Thiền Ngân sử dụng trận pháp kéo Sỉ Mị ra, Diệp Hàn đánh chết một đám binh lính này, ba người lùi về phía sau, thoát khỏi nguy hiểm.

Tôi ở chỗ này nhìn đến mức trong lòng cũng xoắn lại, thế nhưng bản thân hiện tại thật sự là lực bất tòng tâm, chỉ có thể câu nguyện không có người chết, ngàn vạn ngàn vạn không có người chết.

Chiến tranh càng ngày càng nghiêm trọng, bên Lãnh Mạch càng ngày càng thiên về thế yếu, tình hình chô Lãnh Mạch và Dạ Minh cũng không lạc quan, Lạc Nhu liên tiếp đánh bọn họ tháo chạy, không thể chống đỡ được nữa, Lãnh Mạch sử dụng kỹ năng Xích Băng, tạm thời mê hoặc tâm mắt Lạc Nhu, mang theo Dạ Minh biến mất trước mặt Lạc Nhu.

“Rút về Lôi Thành!” Lãnh Mạch hạ mệnh lệnh cho toàn quân.

Đại quân ngừng chiến, bắt đầu lui về phía Lôi Thành.

“Các người lại lui là có ý gì? Dùng vây thú chiến đấu sao?” Lạc Nhu không chút hoang mang nhìn chiến cuộc, cũng không sốt ruột truy kích chúng tôi.

Cục diện đối với chúng tôi mà nói thì tương đối bất lợi.

Quân đội Lãnh Mạch toàn bộ rút lui vào Lôi Thành.

Hàng ngàn hàng vạn binh lính đã chết trên chiến trường hiện tại toàn bộ biến thành con rối vong linh, quân đội Lạc Nhu tăng lên gấp bội, mà bên chúng tôi.

Mới vừa vào thành, Lãnh Mạch để các bác sĩ tiến hành chữa trị khẩn cấp cho các binh lính, thương binh bên phía chúng tôi quá nhiều, binh lực tổn hao nhiều, nếu lại đại chiến thì chäc chăn không thể, chỉ có thể lui giữ vào trong thành, có thể giữ được chút nào thì được chút đấy.

Thật ra kết cục như vậy mọi người đều đã đoán trước được, chỉ là khi thực sự tới thì có chút không thể tiếp nhận được.

Chúng tôi căn bản đánh không lại Lạc Nhu, trừ khi kỳ tích xuất hiện, nếu không Lôi Thành bị công phá cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Khói mù quay xung quanh đỉnh đầu mồi người, nhưng mọi người lại không hề cam chịu, vân chữa trị cho thương binh, nghỉ ngơi trong ngắn ngủi rồi chuẩn bị chiến đấu lần nữa, Lãnh Mạch dẫn theo Dạ Minh cùng mấy đại soái bước lên tường thành.

Sau khi nhìn thấy tôi, Lãnh Mạch và Dạ Minh đều vô cùng giật mình, nhanh chóng đi tới, Lãnh Mạch mắng tôi: Bé cưng sao em lại ở chô này? Em đang đùa cái gì vậy!”

Tôi rất bình tĩnh, ngước mặt nhìn anh: “Sinh tử tôn vong, sao em có thể sống một mình được? Thân thể không thể nhúc nhích, nhưng ít nhất em có thể sử dụng hai mắt tới tham dự trận chiến đấu này”

Lãnh Mạch lập tức không nói gì.

“Cô gái nhỏ, thật ra em thật sự không cần cùng theo bọn tôi, bất kể thế nào, dù Lạc Nhu có mạnh đến đâu, bọn tôi cũng vân có thể dùng Truyền Tống Trận đưa em tới Nhân giới, Nhân giới an toàn hơn nhiều so với nơi này, em vân có thể sống cuộc đời của mình, không cân đi theo bọn tôi…”

“Dạ Minh anh là một tên ngốc!” Tôi ngắt lời Dạ Minh: “Dã tâm hiện tại của Lạc Nhu rõ ràng là muốn thống nhất ba giới nhân, quỷ, minh, nếu tôi trốn quay về Nhân giới, không phải cũng sẽ gặp phải kết cục này.

sao?”

“Tôi biết, nhưng nếu em trở lại Nhân giới ít nhất còn có thể sống được một khoảng thời gian, quân Minh muốn đi vào Nhân giới có trình tự phức tạp, có thể sống bao lâu thì sống bấy lâu, ít nhất tốt hơn chúng tôi lúc này, chúng tôi có thể lập tức liền sẽ..”

Từ “chết” trong yết hầu Dạ Minh không thể nào nói ra được.

€ó lẽ, chúng tôi có thể lập tức sẽ chết.

Tôi lắc đầu, cười rộ lên: “Từ sau khi gặp được mọi người, cuộc sống của tôi đã định trước không thể trở lại ngày trước, cứ cho là tôi trở lại Nhân giới thì lòng cũng sẽ không yên, sống sót còn đau khổ hơn cả chết, nếu như vậy, không bằng ở chô này cùng chết với mọi người”

Sỉ Mị đang ở trên tường thành nghe thấy câu nói này, bước chân dừng lại, nhìn tôi vô cùng đau thương.

Bi thương đè nén trong lòng chúng tôi.

Lãnh Mạch vân luôn trầm mặc mở miệng nói: “Em nói rất đúng, so với sống qua ngày một mình, không bằng cùng đi chết, chúng ta cùng nhau chiến đấu đến chết đi”

Mọi người, đại soái, binh lính, bao gồm cả chúng tôi đồng loạt nhìn về phía anh.

Tôi cười rộ lên: “Thật là ứng với một câu châm ngôn của nhân loại của bọn em, không thể cùng sinh nhưng có thể cùng chết, một trận chiến ngày hôm nay vốn dĩ cơ hội thăng cũng xa vời mơ hồ, nhưng em không sợ hãi một chút nào, bởi vì em biết sẽ chết cùng một chô với mọi người, như vậy là đủ rồi”

Không thể cùng sinh, nhưng có thể cùng chết.

Đồng sinh cộng tử, đây vốn là một câu nói trong phim điện ảnh, lại chân chân thật thật xảy ra ở thế giới này, xảy ra tại giờ này khắc này.

“Được” Lãnh Mạch bình tĩnh nhìn tôi: “Chúng ta cùng chết, nhưng trước khi chết cũng sẽ không khiến Lạc Nhu dễ chịu”

“Đương nhiên” Tôi nhếch môi: “Cho dù chết cũng phải nhổ một cọng tóc của Lạc Nhu!”

Sau khi nói xong, Lãnh Mạch, Dạ Minh, Sỉ Mị, Tống Thiên Ngân bước lên từ phía sau, Diệp Hàn, đại soái Dương Tàn Nguyệt, Đường Khinh, Đường Dịch, quân đoàn Huyết Đồng cùng với tất cả binh lính ở đây đều ngửa mặt lên trời phá lên cười.

Chiến tranh dữ dội tàn khốc, cái chết thật đáng sợ, nhưng chúng tôi cũng không sợ hãi, bởi vì chúng tôi biết đồng bạn ở ngay bên cạnh.

Đồng bạn ở ngay bên cạnh.

Sĩ khí binh lính đột nhiên tăng vọt, Lãnh Mạch bố trí binh lính tiến hành sắp xếp phòng thủ, phần lớn binh lính đều ở trên tường thành.

Lạc Nhu cũng chấn chỉnh quân đội xong, vũ khí công thành đã bao vây bốn mặt.

Quyết đánh đến cùng tại trận chiến cuối cùng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.