Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, vùi đầu thật sâu vào áo bông, chạy nhanh đến chỗ Lãnh Mạch.
Không biết Lãnh Mạch sẽ đưa tôi đi đâu, đi tháng qua sân trước, đi đến con phố chính của Băng Thành.
Chẳng trách Lãnh Mạch bắt tôi phải mặc áo bông và quân bông. Hóa ra lúc này thời tiết ở Băng Thành lại lạnh như vậy, tôi quấn chặt cổ áo và đuổi theo Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch, anh đưa em đi đâu vậy?”
“Sân huấn luyện”
“Sân huấn luyện? Sân huấn luyện gì?”
“Đến nơi rồi sẽ biết” Lãnh Mạch nói.
“Bộ dạng thân bí thế này.” Tôi cong môi.
Những người đi đường và những người bán hàng rong hai bên đều biết Lãnh Mạch. Khi thấy Lãnh Mạch đều nhao nhao quỳ xuống hành lễ với anh, Lãnh Mạch đã để họ miễn lễ. Anh là một người đàn ông rất kiên nhãn, tính khí cực kỳ xấu, khi đối mặt với người dân, lại tỏ ra vô cùng có tâm.
Một vị vua như vậy, tương lai nhất định sẽ là một vị vua tốt.
Tôi nhìn theo bóng lưng của anh, cười thâm.
“Vương” Một người phụ nữ trung niên tiến lên đưa cho Lãnh Mạch một cái bánh bao nhân thịt vân còn nóng hổi: “Trời càng ngày càng lạnh. Đây là món tôi vừa làm, ăn đi cho ấm người, Vương”
“Không cần, sắp có chiến tranh xảy ra, mọi người sẽ bị ảnh hưởng, lương thực dự trữ không đủ thì cứ nói” Lãnh Mạch đáp.
“Vương, chúng tôi có đủ lương thực trong kho, nếu có thể, tôi sẵn sàng chiến đấu vì vương!”
Người phụ nữ nói Xung quanh mọi người tụm lại, người dân thường già trẻ lớn bé lần nữa quỳ xuống, đồng thanh nói: “Vương, chúng tôi cũng sẵn sàng!”
Thì ra đây chính là vị vua có được lòng dân.
Hoàn toàn trái ngược với thái độ của những người dân khi nhìn thấy Lạc Nhu ở thành Minh Vương.
“Đùa gì vậy!” Lãnh Mạch cao giọng: “Nếu như ngay cả đến những người dân của tôi còn phải làm binh sĩ trên chiến trường, tôi còn làm vui để làm gì?”
Những người quỳ xuống, mắt ngấn lệ nhìn Lãnh Mạch.
Chiếc bánh bao nhân thịt của người phụ nữ trung niên vân giơ ra không trung, Lãnh Mạch chắc chắn không thể nhận. Chỉ cần anh nhận bánh của một người, những người khác sẽ làm theo, liên tục dâng đồ lên cho Lãnh Mạch. Chỉ cần là vị vua đưa tay ra nhận đồ, quân lính của Lãnh Mạch rất có thể sẽ có người nhờ cậy Lãnh Mạch giúp đỡ như vậy, lúc đầu nếu như chấp nhận lễ vật của người dân, rất có thể chuyện này sẽ xấu đi, cuối cùng thì Lãnh Mạch sẽ mất đi niềm tin của nhân dân, và Lãnh Mạch sẽ không còn uy tín nữa.
Nhưng nếu như không nhận, bầu không khí lại rất khó xử, dù sao thì cũng là lòng tốt của bọn họ, tôi nghĩ đi nghĩ lại, thì nhỏ giọng nói: “Lãnh Mạch, tôi có thể ăn được không?”
Đột nhiên mọi người nhìn tôi, có rất nhiều lời xì xào.
Tôi có chút xấu hổ cúi đầu, đảo mắt nhìn anh: “Tôi đói bụng rồi, anh không muốn ăn, để cho tôi ăn đi”
Lãnh Mạch thông minh như vậy, hẳn là hiểu được ý của tôi, dừng lại một chút, nói với người phụ nữ trung niên: “Cô ấy là người phụ nữ của bổn vương, đưa cho cô ấy đi”
Một câu không to không nhỏ, người phụ nữ của ‘bổn vương, ngay lập tức làm dấy lên xôn xao náo động, mặc dù tôi ngượng ngùng, nhưng không hề lùi lại đẳng sau.
Không có gì phải lùi bước cả, tôi và Lãnh Mạch cũng không phải làm gì mờ ám cả, cho dù anh là vui cũng tốt mà không phải là vua cũng yêu, tôi cũng yêu chính là con người anh, chứ không phải ngai vàng của anh, tình yêu khiến người ta dũng cảm tiến về phía trước, tôi dũng cảm nhìn thẳng nhìn những người đó.
Người phụ nữ trung niên ngơ ngác đưa cho tôi chiếc bánh bao thịt, tôi nhướng mày cười thân thiện với dì ấy: “Cám ơn!”
“Không, không, không cân… Người phụ nữ trung niên cảm nhận được sự yêu quý mà lo sợ, lùi về phía sau.
Thực ra, tôi thực sự cũng đang đói và cắn một miếng vui vẻ.
“Ngon không?” Lãnh Mạch hỏi tôi, liếc từ trên cao xuống.
“Ngon!” Nụ cười của tôi càng trở nên vui vẻ hơn.
Lãnh Mạch sửng sốt một chút, trong mắt tràn đầy ý cười của tôi, cuối cùng lắc đầu: “Nuôi phải một con heo rồi”
Tôi nhún vai thờ ơ, tiếp tục ăn bánh.
Trước sự chứng kiến của rất nhiêu người, cùng cười nói vui vẻ với vị vua của họ, ánh mắt của những người đó càng trở nên kính trọng khi nhìn tôi. Sau đó, nhiều người dân lần lượt mang thức ăn đến. Tôi nhận một ít, từ chối một ít, tôi là tay cho Lãnh Mạch nhận lòng tốt của người dân, như vậy, vì vậy lấy danh nghĩa của tôi sẽ không liên quan đến uy tín của Lãnh Mạch, cũng không cần phải phụ thành ý của mọi người Đây chính là cách tốt nhất.
người cũng trở thành bộ dạng ngốc nghếch rồi. Mặc dù em trước đây cũng không có IQ” Lãnh Mạch nói.
Về khả năng phá hủy bầu không khí, Lãnh Mạch mà thì 2, thì không ai dám tranh thứ nhất.
“Đúng, đúng, em thích anh nhất, em thích anh chết đi được!” Tôi trợn tròn mắt.
Anh đột nhiên đứng yên, nghiêng đầu nhìn tôi, bình tĩnh nhìn tôi.
Tôi sững sờ: “Có chuyện gì vậy?”
“Anh muốn nói một điều với em” Anh nói: “Anh cũng rất thích rất thích em, đến mức không thể sống thiếu em”
Bất ngờ được tỏ tình, tôi choáng váng.
Người đàn ông cúi xuống, như tôi đã tưởng tượng trước đó, hôn tôi trong tuyết trăng.
Đầu tôi bùng nổ rồi.
Anh sau khi lướt qua liền dừng lại, bóp chặt khuôn mặt tôi: “Được rồi, đừng có ngốc nữa. Sau này nếu còn dụ dõ anh, hậu quả tự chịu. Đừng khóc van xin anh buông tha cho em đấy”
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, Lãnh Mạch chỉ đơn giản kéo tôi vào lòng, dẫn tôi đi.
Ở vùng ngoại thành phía sau thành phố, có một chõ rất mênh mông, rất rộng, trên mặt đất có tuyết rơi, trên khoảng sân rộng là cả một đội binh lính, nhìn thấy Lãnh Mạch, đều quỳ một gối xuống: “Tham kiến vương!”
Âm thanh chói tai.
Lãnh Mạch xua tay: “Miền lề”
Họ có lẽ là đang huấn luyện, xếp thành một đội hình vuông. So với những người lính đã từng gặp trước đây, những người lính trong đội hình hình vuông này đều mặc áo giáp màu đỏ, có ánh sáng lấp lánh phản chiếu từ áo giáp.
Tôi không hiểu Lãnh Mạch đưa tôi đến đây để làm gì, vì vậy tôi đã hỏi anh.
Anh nói: “Tặng em một món quà.”