Chồng Ma Của Em

Chương 441: Chương 441: Rời đi mới là tốt nhất






Tôi ở trong nước nín thở, trước mắt bay tới tớ máu trên người lệ quỷ, các loại tinh quái trên người như da, lông, vỏ cây của yêu tỉnh cây, da hư thối trên người cương thi đến rơi xuống… Có một miếng da người trôi dạt trên con mắt của tôi, sau đó dán lên che con mắt của tôi lại, tôi đưa tay lên lấy xuống nhanh chóng ném đi Thật buồn nôn, rất muốn nôn, sắp không chịu nổi rồi…

Nhịn không nổi nữa tôi từ trong ôn tuyên nhô đầu ra, ngay trước mắt của tôi là một con lợn tinh đang cởi truồng, nó không chỉ tấn công tôi, còn há mồm ra hướng về phía tôi, tôi vội vàng lùi ra phía sau, dùng sức đạp con heo tỉnh kia một cú, sau đó đưa tay lên lau mấy cái thứ linh tinh trên mặt nào là máu này, nào là da này, nào là trên tóc này, trên †óc còn dính mấy sợ lông heo, quả thực quá buồn nôn tôi “oẹ” một tiếng nôn ra..

Nhà tắm công cộng thật không phải là nơi người có thể ở, tôi lén lút sang phòng tắm bên cạnh, nhìn phòng tắm mà Minh Vương Lạc Nhu vừa vào, chắc bây giờ cô ta đang đang vui vẻ trò chuyện với Lãnh Mạch, cụ thể bọn họ nói cái gì thì khoảng cách có chút xa, cho nên tôi không nghe thấy, tôi nghĩ rồi nghĩ, sau đó thuận theo hành lang của nhà tắm công cộng chậm rãi đi về phía bọn họ.

Minh Vương nói chuyện với Lãnh Mạch đừng hỏi là bao nhiêu vui vẻ, nhìn khuôn mặt của cô ta cũng có thể thấy được cô ta cười rất vui vẻ giống như cây súp lơ bị thối rữa vậy, thù giết Cẩu Đản vẫn còn đang hừng hực trong lòng tôi, bây giờ tôi chỉ ước gì có thể xông lên giết chết cô ta!

Nhưng tôi biết tôi không thể, nghĩ vẫn chỉ là nghĩ mà thôi, nhưng tôi vân chưa ngốc đến mức xúc động như vậy, thực lực không đủ, chỉ có thể chạy trốn.

Tôi trốn ở phía sau hồ tắm của Minh Vương đăng, Minh Vương ở trước mặt Lãnh Mạch và Minh Vương ở trước mặt tôi hoàn toàn không giống nhau, trước mặt Lãnh Mạch cô ta như thiếu nữ e thẹn, đã sớm bị choáng váng đầu óc sao có thể phát giác ra tôi đang ở phía sau cô ta chứ, còn bán manh làm nũng với Lãnh Mạch, một bà già mấy trăm tuổi lại làm nũng với Lãnh Mạch, thật là buồn nôn.

Lạnh Mạch dùng tay che che cái cằm, chắc là muốn che giấu không để cho Minh Vương thấy cái cằm bị sưng đỏ do anh đánh nhau với Sỉ Mị, nội dung cuộc trò chuyện chắc cũng chỉ là mới cái câu “Thật là đúng là trùng hợp gặp được cậu ở đây”, “Mạch cậu tới nơi này làm gì” gì gì đó, Lãnh Mạch nói: anh ấy nghe nói nơi này có bảo bối vạn năm hiếm thấy, cho nên anh tới đây tìm những không ngờ lại gặp Minh Vương ở đây, cái cớ như thế này đến tôi cũng không tin, nhưng khi người ta đang yêu thì trí thông minh hay là sự tỉnh táo cũng sẽ tụt dốc không phanh Minh Vương cũng vậy, mỗi lời Lãnh Mạch nói ra cô ta tin lấy tin để, còn rất vui mừng khoa tay múa chân.

“Đồ ngốc.” Bỗng nhiên sau lưng truyền đến một âm thanh.

Tôi giật mình, quay đầu lại thì thấy Si Mị đứng ngay đẳng sau, nửa khuôn mặt bị sưng vù đưa tay lên miệng “xuyt” một tiếng, tôi gật đầu anh ta liền đi đến bên cạnh tôi, nhỏ giọng nói với tôi: “Sau khi phát hiện em biến mất tôi và Lãnh Mạch lập tức đi tìm em, sau khi tìm một vòng không thấy em đâu chúng tôi liền quay về chỗ cũ, biết đâu em đi đâu đó bay giờ quay về rồi thì sao, chúng tôi lại quay lại, lúc vòng về thì vừa hay gặp phải Minh Vương, tôi lập tức tránh đi.”

Chuyện xảy ra so với suy đoán của tôi cũng không khác lắm, chỉ là Minh Vương cứ dây dưa Lãnh Mạch như vậy, thì chúng tôi phải rời khỏi nơi này thế nào đây?

“Em ở chỗ này chờ tôi, tôi đi lấy áo khoác lông rồi chúng ta lập tức rời đi, cứ để Lãnh Mạch ở lại phân tán sự chú ý của Minh Vương, vả lại Minh Vương cứ dây dưa với anh ta như vậy không phải càng tốt hay sao?” Sỉ Mị nói.

Tôi lập tức trầm mặc.



Sỉ Mị rất nhanh quay trở lại, một tay cầm áo khoác một tay ra hiệu cho tôi từ bên kia phòng tắm rời đi, tôi gật đâu cẩn thận nhìn Minh Vương và Lãnh Mạch một lần cuối cùng, sau đó xoay người đi qua bể tắm rời khỏi khỏi nơi này.

Bởi vì có rất nhiều yêu quỷ ở trong nhà tắm này, chúng tôi đi được một đoạn thì đã hoàn toàn bị những yêu quỷ che khuất, cũng không nhìn thấy Minh Vương và Lãnh Mạch nữa, không phải lo sợ sẽ bị phát hiện, tôi lập tức thở phào một hơi, nhìn xuống quần áo ướt sũng tôi có chút buồn bực nói: “Xem ra sau khi thoát ra ngoài phải đổi một bộ khác rồi.”

“Cái thắt lưng màu xanh xấu muốn chết trên người em là cái quỷ gì hả? Em nghĩ mình là người sắt sao?” Sỉ Mị kéo kéo thắt lưng của tôi, tôi hất tay của anh ta ra, anh ta không vui nói: “Đồ ngốc à tôi phát hiện hình như em rất thiếu đánh, tôi đụng vào thắt lưng của em một tí thì sao, hả? Tôi không nên mềm lòng với em, phải học Lãnh Mạch cứng rắn một chút, đánh em một trận thì bây giờ em cũng sẽ không có nhiều chuyện rắm như vậy!”

Sỉ Mị anh nói chính là tiếng người sao?! Thật muốn một bàn tay chụp chết anh ta, “Si Mị lời anh vừa nói là lời mà một con người nên nói ra sao?!”

Thật muốn bóp chết anh ta, miệng của người đàn ông này càng ngày càng tiện, cho dù một giây tôi cũng không muốn ở cùng anh ta, tôi tức giận đi về phía trước.

Si Mị rất nhanh đuổi theo: “Thật là nhỏ mọn, tùy tiện nói đùa với cô một câu cô cũng tức giận, được rồi không đùa cô nữa, vừa nấy ở trong phòng tắm cô đã đi đâu vậy?”

“Ai cần anh lo!” Tôi không để ý đến anh ta!

Anh đi lên phía trước cầm lấy cánh tay của tôi cầu xin tôi tha thứ, lôi lôi kéo kéo bất tri bất giác chúng tôi đã đến nơi trong cùng nhất của nhà tắm này, tôi cũng đã nhìn thấy cái cửa nhỏ mà nam quỷ kia đã nói, chuyện mở khóa cửa thì dễ dàng rồi, nhưng chuyện làm người ta không nghĩ đến chính là, Lãnh Mạch và Minh Vương cũng tới đây!

Sỉ Mị vẫn đang lải nhải gì đó với tôi, tôi kéo anh trốn ra phía sau cây cột.

Lãnh Mạch và Minh Vương đứng ở phía trước cánh cửa nhỏ nói chuyện gì đó, bên cạnh là một đôi vợ chồng quỷ, nữ quỷ cầm chìa khóa mở khóa cánh cửa nhỏ ra, cúi người làm tư thế mời với Lãnh Mạch và Minh Vương, sau đó Lãnh Mạch và Minh Vương đi vào trong cửa.

“Kỳ lạ, chẳng lẽ Minh Vương cũng muốn đi Nhất Tuyến Thiên Kiều?” Tôi thấp giọng thì thâm.

“Nhất Tuyến Thiên Kiều?” Si Mị không hiểu tình huống gì đang xảy ra, nghi ngờ hỏi lại tôi.

Tôi cũng chỉ đơn giản nói với anh ta hai câu: “Đi, chúng ta đi theo sau bọn họ vào trong đó nhìn xem.

Nếu Minh Vương thật sự muốn ngồi lên cáp treo Nhất Tuyến Thiên Kiều, vậy thì xong đời rồi, nếu là như thế chúng tôi lại phải chờ thêm ba ngày ư?

Tôi và Si Mị lén lút đi theo sau bọn họ vào trong cửa.

Phía sau cửa không có suối nước nóng mà là một cái sân trống trải, ở giữa sân là một cái cáp treo không khác biệt lắm so với cáp treo mà chúng tôi đã thấy trong hình, đường cáp treo thông đến trời xanh, không nhìn thấy đầu.

“Đây chính là cáp treo trên Nhất Tuyến Thiên Kiều” Si Mị nói với tôi.

Mà lúc này, nữ quỷ mở cửa cáp treo ra làm tư thế mời với Lãnh Mạch và Minh Vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.