Chồng Ma Của Em

Chương 603: Chương 603: Sách hướng dẫn tu luyện chiến đấu




Vô địch thiên hạ?

Tôi mỉm cười, tôi không cần vô địch thiên hạ, chỉ cần tôi hài lòng, chỉ cần có thể đủ năng lực để bảo vệ bạn bè thân thiết và người thân quan trọng bên mình là tốt rồi.

Tộc trưởng nói: “Đồng cô nương, cô chính là người đầu tiên được Hải Ngạo giao sổ tay tu luyện, bình thường anh ta cũng không dạy cho người nào khác”

Nói như vậy, món quà đang năm ở trong tay này, thật sự là quá quý giá rồi.

Hải Ngạo thật lòng muốn kết bạn với một người như tôi, tôi cũng sẵn lòng trở thành bạn bè với anh ta, nghĩ ngợi một chút, liền tháo mặt dây chuyền đang đeo trên cổ xuống, hai tay đưa cho anh: “Mặc dù tôi giành chiến thắng, nhưng anh đã tặng cho tôi quyển sổ hướng dẫn quý báu như vậy, đây coi như là món quà trao đổi, sợi dây chuyền này tặng anh.”

“Đây là?” Hải Ngạo nhận lấy, trong mặt dây chuyền còn có ngọn đèn hoa sen trước kia được khảm vào trong đó, rất đẹp, trên mặt dây chuyền có một chữ “Tống” nhìn rất lạ.

“Đây là đồ mà anh trai đã tặng cho tôi, “Tống”

là họ của anh ấy, sợi dây chuyên này đối với tôi mà nói, quý giá giống như mạng sống của mình vậy, sợi dây chuyền này có thể mở ra một lá chắn bảo vệ tuyệt đối một lần, thời gian là mười phút, người có sức mạnh cỡ nào cũng không cách nào phá vỡ lá chăn phòng hộ này, vào lúc quan trọng có thể bảo vệ tính mạng cho anh, nhưng thời gian làm mát sẽ mất hơi lâu, phải mất nửa năm mới có thể sử dụng lần thứ hai, cũng cách lúc tôi sử dụng được nửa năm rồi, anh có thể sử dụng nó rồi.”

Hải Ngạo chắc chản biết rõ dây chuyên này vô cùng quan trọng, nắm chặt sợi dây chuyền: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là anh em thân thiết, sau này cô có khó khăn, cho dù phong ấn này khó phá vỡ, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để đến cạnh cô, trợ giúp cho cô!”

“Được. Tôi cảm động trước sự trọng tình nghĩa của anh, cũng nói: “Sau này chỉ cần là người lùn gặp khó khăn, dù nước sôi lửa bỏng, tôi nhất định cũng sẽ giúp anh!”

Điều tôi không ngờ được chính là, những gì mà Hải Ngạo nói với tôi ngay lúc này và cả những lời tôi nói với Hải Ngạo đều trở thành hiện thực trong tương lai.

Mà điều tôi không thể ngờ tới nữa chính là sự ràng buộc giữa tôi và tộc người lùn mới chỉ là bắt đầu Sau khi thi đấu, tộc người lùn lại tổ chức một bữa hoành tráng thêm một lần nữa, ca hát nhảy múa uống rượu, mọi người hôm nay đều vô cùng vui vẻ, nhộn nhịp lạ thường Tôi ngồi cùng chõ với Hải Ngạo.

Hải Ngạo nâng ly hướng về phía tôi: “Chúng ta chưa chính thức làm quen, tên tôi là Hải Ngạo, em gái, tên em là gì?”

“Tên tôi là Đồng Đồng.”

Hải Ngạo vừa uống rượu vừa cười to: “Đồng Đồng? Gái tên này đúng là không được may mắn lắm nhỉ, chỉ nghe thôi cũng khiến tôi sởn cả tóc gáy Bây giờ tôi đã sớm không còn quan tâm đến người khác nói gì về cái tên của mình, cũng cười hùa theo anh ta: “Vâng, vô cùng không may mắn, những người gặp tôi đều sẽ bị xui xẻo theo tôi, họ cả ngày chỉ đả kích tôi mong tôi sẽ bị suy sụp, tôi sớm cũng quen rồi.”

“Ha ha ha, tâm lý rất tốt” Hải Ngạo cười: “Nào, uống đi, nâng ly”

“Rượu tôi có thể uống được, nhưng không uống được nhiều, hơn nữa… Tộc trưởng không phải nói mọi người khi uống quá chén sẽ mất ý thức mà trở nên bạo lực sao? Mọi người vấn còn dám uống nhiều như vậy?”

“Chúng tôi uống say rồi chỉ cần không ai đụng đến chúng tôi, thông thường là sau khi say rồi cũng chỉ ngủ một giấc thật ngon thôi, chẳng ai không có chuyện gì mà đánh bừa người khác cả, trước đây nếu như không phải do những du khách kia gây khó dễ, chúng tôi sao có thể vô duyên vô cớ mà xông vào trong doanh trận của đối phương chứ, nhưng mà khi ấy tôi cũng còn chưa chào đời, ai biết được tình hình thực tế, ha ha ha” Tiếng cười của Hải Ngạo vô cùng lớn thoải mái đến lạ, sợi dây chuyền tôi tặng anh ấy cũng được anh đeo cẩn thận trên cổ.

Rất nhiều thứ, chỉ khi mình tự gặp được, mới biết được cái gì là thật, cái gì là chính, cái gì là tà, cái gì là thiện ác đúng sai, ví dụ như tôi tới nơi này, nhìn thấy đại ác đại tà trong truyền thuyết bị phong ấn cám túc bởi chủng tộc và tộc người lùn.

“Rượu này cay quá.’ Tôi lè lưỡi: “Tôi không uống được nữa, Hải Ngạo.”

“Ha ha, nhóc con đúng là nhóc con, đưa đây nào, tôi uống thay cô!”

Người lùn thực sự là một nhóm người rất tốt, họ chỉ không thích người ngoài bước vào, nhưng khi bạn trở nên quen thuộc với họ, họ sẽ xem bạn như người nhà của mình, thân mật và hào phóng.

Vừa uống vừa cười, sự nhiệt tình của người lùn thực sự là quá lớn, dân dần, liên tục có những người lùn uống say, phần lớn sau khi say sỉn đều ngã xuống đất, ngáy to ngủ say, toàn bộ là một cảnh tượng hồn loạn.

Bạch Hổ đã ngủ từ lâu rồi, năm sấp ở nơi mềm mại duy nhất trên đài cao, Hải Ngạo lại càng của Hải Ngạo vô cùng lớn thoải mái đến lạ, sợi dây chuyền tôi tặng anh ấy cũng được anh đeo cẩn thận trên cổ.

Rất nhiều thứ, chỉ khi mình tự gặp được, mới biết được cái gì là thật, cái gì là chính, cái gì là tà, cái gì là thiện ác đúng sai, ví dụ như tôi tới nơi này, nhìn thấy đại ác đại tà trong truyền thuyết bị phong ấn cám túc bởi chủng tộc và tộc người lùn.

“Rượu này cay quá.’ Tôi lè lưỡi: “Tôi không uống được nữa, Hải Ngạo.”

“Ha ha, nhóc con đúng là nhóc con, đưa đây nào, tôi uống thay cô!”

Người lùn thực sự là một nhóm người rất tốt, họ chỉ không thích người ngoài bước vào, nhưng khi bạn trở nên quen thuộc với họ, họ sẽ xem bạn như người nhà của mình, thân mật và hào phóng.

Vừa uống vừa cười, sự nhiệt tình của người lùn thực sự là quá lớn, dân dần, liên tục có những người lùn uống say, phần lớn sau khi say sỉn đều ngã xuống đất, ngáy to ngủ say, toàn bộ là một cảnh tượng hồn loạn.

Bạch Hổ đã ngủ từ lâu rồi, năm sấp ở nơi mềm mại duy nhất trên đài cao, Hải Ngạo lại càng không cần nhắc đến, nằm ngủ say trong đống người lùn, tôi đưa mắt nhìn xung quanh một chút, căn bản không ai còn đứng nổi, những người này thật sự uống quá nhiều.

Tôi bò dậy từ trong đống người, cẩn thận đi qua những người lùn đang ngủ say, rời khỏi bữa tiệc và đến khu rừng bên cạnh để hóng gió.

Một cơn gió thổi qua, tôi đột nhiên nhìn thấy phía trước có một nơi nào đó bông nhiên lóe sáng, cảm giác này, giống như đang thôi thúc tôi, cơ thể tôi hành động trước lý trí, đeo ba lô lên lưng, từng bước từng bước đi về phía ánh sáng.

Vén ra một bụi cây, lại vòng qua mấy gốc cây lớn, dân dần rời xa bữa tiệc vui vẻ, phía trước xuất hiện một ngôi nhà trần thấp, ánh sáng yếu ớt được phát ra từ chính nơi này.

Tôi nghĩ ngợi chốc lát, khom người đi vào.

Bên trong cũng không có người, nhưng có một cầu thang đi xuống dưới lòng đất, ánh sáng yếu ớt phát ra từ nơi đó, còn loáng thoáng tiếng đóng bàn.

Cái quái gì ở đây vậy? Kỳ quái, còn có cả đường hầm sao?

Tôi nghĩ, đi đến trước đường hầm, suy nghĩ một chút, vịn câu thang đi xuống.

Đi đến nơi cuối cùng mới phát hiện, dưới lòng đất lại rộng rãi đến lạ, mấy trăm mét vuông nhà cửa, ánh đèn sáng ngời, chung quanh bày đủ loại quặng, sắt, còn có các loại vũ khí hình dạng kỳ quái, một số vần chưa có hình dạng.

Trông rất giống… Lò đúc!

Chẳng lẽ tôi đi bừa mà tìm được thợ rèn!

Có một bóng người bận rộn ở góc một cái lò luyện sắt khổng lồ, không thấy ông ta có động tác gì, ông ta cứ như vậy đưa tay vào lò nóng bỏng.

Tôi vui mừng chạy về phía bên đó: “Xin chào, ông có phải là một thợ rèn?”

Người kia quay lại: “Xin chào cô bé, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau”

Trước mặt là một ông già râu ria trăng, nhưng là chiêu cao của một người đàn ông bình thường, không phải chiêu cao của người lùn, ông nói, chúng tôi cuối cùng cũng gặp nhau, nhưng tôi chưa bao giờ gặp ông ấy.

“Ông ơi, có phải ông nhận nhầm người không ạ? Chúng ta… Từng gặp nhau rồi sao?”

“Cháu chưa từng gặp qua ta, nhưng ta đã sớm gặp qua cháu rồi, từ khi cháu đến núi Tuyết, ta đã luôn ở gần cháu”

Bắt đầu từ núi Tuyết?!

Từ khi bắt đầu từ núi Tuyết, tôi đã cảm luôn cảm nhận được có một đôi mắt luôn nhìn chằm chăm mình từ phía sau, sau đó xuất hiện thỏ tuyết, tôi nghĩ rằng đó là thỏ tuyết, cũng không để tâm, nhưng không nghĩ răng đó là ông già này!

“Tại sao ông lại theo dõi tôi?” Tôi cảnh giác.

“Không cần phải lo lắng, ta không có ác ý gì với cháu đâu, chỉ là muốn thăm dò cháu mà thôi.”

Ông già mỉm cười và nói.

“Ông luôn luôn theo dõi tôi, tại sao tôi phải tin lời ông? Còn nữa, tại sao ông lại phải thăm dò tôi?

Giữa ông và cháu hản là không có quan hệ gì?”

“Chúng ta không liên quan gì đến nhau, nhưng cháu có mối liên hệ với tộc người lùn, mà ta cũng có mối liên hệ với tộc người lùn, vì tương lai của tộc người lùn, ta nhất định phải thăm dò cháu”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.