Chồng Ma Của Em

Chương 497: Chương 497: Sốt cao




Lãnh Mạch bị sốt cao chắc chắn là do trúng độc của Minh Vương. Minh Vương, Minh Vương.

“Chúng ta ở lại đây không phải là ý hay. Ác Ma Vương có thể lại tới” Lãnh Mạch không lay chuyển nổi tôi, đành phải lùi lại một bước: “Muốn chạy trốn thì trước hết phải rời khỏi sông Tử Thủy. Em nghĩ mà xem, một khi rời khỏi sông Tử Thủy, tính mạng chúng ta sẽ càng dễ bị đe dọa!”

Tôi thực sự không thể nghĩ nổi điều gì nữa, tâm trí của tôi hoàn toàn rối tung lên, chỉ một lòng lo lăng cho Lãnh Mạch.

Nhưng không để chúng tôi kịp bàn bạc biện pháp đối phó, Ác Ma Vương đã quay lại rồi.

Trong nháy mắt, tôi cũng Lãnh Mạch và Tống Thiên Ngân đã kịp bật dậy thủ thế.

Sắc mặt Ác Ma Vương càng thêm trầm trọng: “Là bọn mi đánh thức cục cưng nhà ta! Giờ thì hay rồi, con bé không chịu ngủ luôn! Mau chịu trách nhiệm cho tai”

Cái gì cơ? Cục cưng à?

Lúc này, Lục Quy không cần đến tôi gọi chủ động biến về hình người, nói với Ác Ma Vương: “Nghe tiếng khóc này hản là đứa bé ốm rồi, khó chịu nên mới khóc”

“Bị bệnh?!” Ác Ma Vương lập tức túm cổ áo Lục Quy: “Mi nghiêm túc hả?!”“Tôi là bác sĩ và sẽ không bao giờ nguyền rủa người khác bị bệnh” Đối mặt với Ác Ma Vương, Lục Quy không hề tỏ ra sợ hãi: “Nếu có thể, ông dẫn tôi đi khám cho đứa bé được không?”

Ác Ma Vương nửa tin nửa ngờ nhìn Lục Quy, tôi nghĩ có khi nào nó định tát Lục Quy chết luôn không, cứ cho là tên đó muốn vậy đi thì tôi cũng không cứu nổi Lục Quy, đến thân mình còn chưa lo được nữa là.

Nhưng Ác Ma Vương lại làm chúng tôi được một phen mở rộng tâm mắt, ngay lập tức tìm cách lấy lòng, gật đầu lia lịa: “Vâng, vâng, tất nhiên rồi!

Nhờ bác sĩ Quy xem bệnh cho con gái tôi, cả ngày nay nó không ăn gì rồi..!”“Nghiêm trọng đấy, mau đưa tôi đến đó” Lục Quy này vấn bình tĩnh như đang nói chuyện với cha mẹ bình thường! Ai biết người trước mặt anh ta là Ác Ma Vương đâu, Ác Ma Vương hẳn hoi đấy!

Hai người họ vừa đi được vài bước thì Lục Quy dừng lại, chỉ vào chúng tôi rồi nói với Ác Ma Vương: “Họ là bạn của tôi. Cứu con của ông không thành vấn đề, nhưng ông có thể cho bọn họ đi cùng không? Người đàn ông đến từ Minh Giới kia cũng đang mang bệnh, tôi thì không thể bỏ mặc bệnh nhân” Ác Ma Vương nhìn chúng tôi, vân có chút ngờ vực: “Họ sẽ không làm hại con tôi chứ?”

“Chúng tôi không có hứng thú với cục cưng nhà mi đâu nhé! Tôi thề!” Không ngờ diễn biến tiếp theo lại ngược đời như vậy, tôi muốn khóc cũng không ra nước mắt, giơ năm ngón tay ra làm động tác thề thốt “Được rồi, tha cho các người đấy, chúng ta cùng nhau đi” Ác Ma Vương nói xong thì vội vàng làm động tác mời Lục Quy: “Bác sĩ Quy, giờ có thể đi được chưa?”

Lục Quy lén lút làm mặt quỷ trêu tôi rôi mới cùng Ác Ma Vương lên đường. Mấy người bọn tôi cứ thế bị bỏ lại phía sau đã bị cuốn vào một chuyện không ngờ tới.

“Ác Ma Vương cứ thế mà tha cho tụi mình à?”

Tống Thiên Ngân hoàn toàn không tin vào chuyện vừa mới xảy ra, thậm chí còn hỏi lại mấy lần. Ngay cả Lãnh Mạch cũng thể hiện sự ngạc nhiên hiếm có: “Anh không biết là Ác Ma Vương cũng có một cô con gái đấy”

“Dù sao thì đây cũng có thể là một cơ hội mà ông trời ban cho chúng ta, mọi người cẩn thận xem xét tình hình nhé” Tôi nói.

€ó lẽ bằng cách đi thẳng vào hang ổ kẻ địch, Lục Quy có thể nhân tiện tìm phương pháp hạ sốt Lãnh Mạch.

Tôi nghĩ thâm trong lòng.

Tôi dìu Lãnh Mạch, Tống Thiên Ngân theo sau tôi, chúng tôi mau chóng đuổi kịp Lục Quy và Ác Ma Vương ở phía trước.

Hang ổ của Ác Ma Vương chính là một gốc cây lớn kéo dài cho đến hàng chục ngàn dặm, dưới gốc cây có một cái hốc, từ đó truyền ra tiếng khóc của trẻ con. Lục Quy và Ác Ma Vương đi trước, còn chúng tôi nối gót theo sau. Cái hốc dưới đó rộng lớn đến kinh ngạc, hơn cả một ngôi nhà gần hai trăm mét vuông, còn được chia thành từng lớp, hốc cây chia thành các phòng nhỏ, cây đại thụ này mang lại cảm giác như một căn biệt thự, thật sự quá lớn. Lục Quy theo Ác Ma Vương vào một căn phòng trong số đó, hoàn toàn bỏ quên chúng tôi.

Tống Thiên Ngân nhìn quanh hốc cây, tôi đỡ Lãnh Mạch ngồi dựa vào thân cây, áp tay lên trán anh kiểm tra nhiệt độ, trán anh rất nóng, hô hấp của Lãnh Mạch cũng rất không ổn định, anh phải được hạ sốt ngay!

Tôi nhìn thấy một thứ giống như bể nước ngay cạnh đó, lập tức dặn dò Lãnh Mạch: “Anh ngồi đây đợi em nhé!”

Không đợi Lãnh Mạch đáp lời, tôi đã chạy đi luôn. Bên cạnh đó còn có một cái chậu gô. Đúng là bể nước rồi, nguồn nước từ đâu đó không ngừng đổ vào làm đầy bể. Nhưng điều tuyệt nhất là nước trong bể không hề bị tràn ra. Tôi lấy chậu đựng nước, vừa chạm vào đã cảm thấy nước rất lạnh, không hề gợn đục mà trong vắt. Tôi bưng chậu trở lại đặt nó xuống bên cạnh Lãnh Mạch, trong ba lô có một miếng vải, tôi lấy ra rồi xé thành một chiếc khăn mặt, thấm nước và gấp thành hình vuông.

Lãnh Mạch nãy giờ chưa từng rời mắt khỏi tôi, tôi đưa miếng vải cho anh ấy: “Anh đắp khăn lên trán để hạ sốt nào”

“Anh khó chịu quá, không nhấc tay lên nổi, em làm cho anh đi” Lãnh Mạch rầm rì nói.

Tôi biết ngay là anh đang làm nũng, lắc đầu, bước tới đắp khăn lên trán anh.

Tống Thiên Ngân bên cạnh nói: “Em nói chị có ngốc không cơ chứ? Hạ nhiệt cho anh Lãnh Mạch mà dày vò người ta đủ đường thế kia? Còn ngốc đến độ đi lấy nước tẩm vào khăn cơ, sao không để hắn hai cục băng lên trán cho bớt nóng nhỉ?”

Thế đấy!

Tôi vì gấp gáp quá mà quên mất! Lãnh Mạch có phải người bình thường đâu, anh là người có khả năng sử dụng băng tuyệt đỉnh cơ mà!

“Tống Thiên Ngân sao em không nói sớm! Hại chị lãng phí bao nhiêu công sức!” Tôi tức tối lườm Tống Thiên Ngân.

“Em còn tưởng chị muốn thế” Tống Thiên Ngân liếc mắt xem thường. Tôi giận đến mức chỉ muốn đánh cho cậu ta một trận.

Lãnh Mạch cúi đầu cười: “Không, không uổng công đâu. Anh thấy khỏe hơn rồi. Em quan tâm anh, lo lăng cho anh, bộ dáng ngốc ngốc lo lắng như thế, khiến cho anh cực kì thích, mặc dù bản chất em vốn cũng rất ngốc” Ha ha, nửa câu nói cuối cùng kia coi như tôi chưa nghe thấy đi! Lãnh Mạch cũng không găng gượng nữa, chỉ dựa vào thân cây, trên trán có khối băng lạnh, hai má đỏ bừng, cứ thế nhìn chảm chằm tôi.

Tôi bị nhìn đến phát ngượng, vội nhanh chóng chuyển chủ đề: “Không biết Lục Quy ra sao rồi”

Tống Thiên Ngân ngoái đầu nhìn ra ngoài hốc cây nơi đứa bé đang khóc, Ác Ma Vương đột nhiên bước ra, làm cậu ta giật mình, lo lãng đứng chản †rước mặt tôi.

Ác Ma Vương lướt qua trước mặt chúng tôi như một cơn gió, không để ý đến chúng tôi, bước vào một căn phòng khác. Trong phòng vang lên âm thanh rầm rầm, sau đó tôi thấy nó bước ra với một cái bình sữa núm vú cao su rồi lại hấp tấp quay về phòng.

Ác Ma Vương chưa đến tìm tôi phải chăng là vì trông con nhỏ, cho nên không có thời gian đến chỗ tôi đòi lại mắt?

Một lúc sau, Ác Ma Vương lại đi ra, múc một gáo nước từ trong bể lên, không biết đã dùng phép thuật gì mà nước lạnh như vậy lại sôi sùng sục, bốc khói nghi ngút!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.