Chồng Ma Của Em

Chương 162: Chương 162: Thì ra anh là người thích ăn hàng




Thì ra anh là người thích ăn hàng

Sau khi ăn uống no nê, tôi thỏa mãn vỗ võ cái bụng, Lãnh Mạch gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán, dáng vẻ chùng mắt xuống quẹt thẻ khiến tôi không kìm được lòng mà có chút hoảng hốt.

Nếu tính ra, thì chắc đây là lần đầu tiên tôi và Lãnh Mạch chính thức ra ngoài tiệm ăn cơm riêng với nhau.

Thực ra trong lòng tôi luôn rất bất an, Lãnh Mạch là người đàn ông mang theo khí thế bức người, người chưa từng tiếp xúc với anh ta sẽ chẳng bao giờ biết được khí thế ấy của anh ta đáng sợ đến mức nào, vả lại anh ta còn là ma nữa! Tuy xét mà mặt ý nghĩa hoàn chỉnh cũng phải là ma, nhưng dẫu sao cũng chẳng phải người! Chỉ sợ rằng nếu đồ ăn của người không vừa ý anh ta, anh ta sẽ hủy hoại luôn quán đó.

Nhưng sự thật lại là, thực ra vẫn còn may chán, Lãnh Mạch so với tưởng tượng của tôi thì… ừm, bình thường hơn nhiều.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, anh ta nói vẫn còn nhiều thời gian, nên dẫn tôi tới phố đi bộ †rung tâm dạo một vòng, tôi có chút giật mình vì bỗng dưng được chiều chuộng, nhưng tất nhiên tôi vẫn đồng ý, anh ta lái xe tới phố đi bộ, khi đỗ xe dưới tâng hầm, mấy lời tôi nhân nhịn suốt cả dọc đường cuối cùng cũng không nhịn được nữa, quay sang nói với anh ta: “Lát nữa đi dạo ở phố đi bộ… à… anh có muốn… cởi áo gió màu đen bên ngoài ra không?”

Anh ta khựng lại một chút, rồi nghiêng đầu nhìn tôi: “Lý do.”

Tôi cẩn thận sắp xếp lại ngôn từ một lượt, cố gắng vận dụng mọi từ ngữ không chọc giận anh ta: “Bây giờ là mùa hè, nóng lắm đấy, anh mặc áo gió màu đen kia dễ khiến người ta…”

tưởng là kẻ thần kinh.

“Tóm lại là rất dị, vả lại anh ăn mặc quá giống Dạ Minh, anh không thể thay đổi sang phong cách khác được à?”

Vừa nghe tôi nhắc tới Dạ Minh, sắc mặt Lãnh Mạch lập tức đen sì: “Tôi giống cậu ta chỗ nào? Đi bên tôi mà còn tơ tưởng thằng đàn ông khác à? Có phải cô muốn chết lắm rồi hay không hả?!”

Tôi lập tức ngậm miệng, không thèm cãi nhau với anh ta, nên anh ta càng thêm khó chịu, cả người dính sát vào cưỡng hôn tôi, tôi đẩy lồng ngực anh ta ra, rồi đưa tay bịt chặt miệng, nhướng mắt nhìn anh ta với vẻ sợ hãi: “Lãnh Mạch, không được…”

Anh ta tức điên lên, rít từng chữ một qua kế răng: “Lý dol”

“Lý do là..” Không tìm ra lý do từ chối anh ta!

Không đúng! Tôi không cho anh ta hôn tôi thì cần gì lý do?!

“Làm gì có lý do, tôi không cho anh hôn tôi còn bắt buộc tìm lý… Ưm!” Lời còn chưa nói hết thì môi đã bị Lãnh Mạch cưỡng hôn.

Tôi bị anh ta hôn đến mức ý thức mơ hồ, chân tay mềm nhũn, tim đập thình thịch, anh ta cắn cần cổ của tôi, hai tay cũng luồn vào trong chiếc áo T-shirt của tôi, trong đầu tôi lập tức nhảy ra hai chữ: rung xe.

Ở tầng hầm đỗ xe của phố đi bộ…

Mẹ ơi!

Thoáng chốc liền giật mình tỉnh táo trở lại, anh ta đang định vén váy tôi lên, tôi vội vàng véo vào eo anh ta một nhát rồi đẩy anh ta ra: “Lãnh Mạch!”

Đáy mắt Lãnh Mạch vừa sâu vừa tối khiến lòng người sợ hãi, tôi không dám nhìn anh ta, hai mắt né sang chỗ khác rồi kéo váy xuống.

“Tôi không muốn đợi” Anh ta đột nhiên nói.

Nhất thời tôi vẫn chưa phản ứng lại được: “Hả?”

Anh ta nâng cảm tôi lên, thân người chen vào giữa hai đùi tôi, rồi đè tôi xuống: “Còn 16 ngày nữa mới được một tháng, 1 phút 6 giây tôi cũng không muốn đợi”

Một tháng?

Tôi bỗng nhiên nhớ ra, lần tôi bị anh ta cưỡng bức suýt thì tắt thở chết, sau đó Hàn Vũ nói với anh ta rằng, bắt buộc phải đợi đến một tháng sau, sức khỏe của tôi hoàn toàn hồi phục mới được làm lần thứ hai.

Lần thứ hai…

Aaaaal “Lãnh Mạch! Không được!”

Đùa gì vậy! Tôi không muốn chết lần nữa đâu!

Tôi cố gắng khép chặt hai chân lại, nhưng anh ta vẫn không chịu buông tha, đè ập xuống người tôi như một ngọn núi: “Tại sao lại không được?”

“Chuyện này thì làm gì có tại sao cơ chứ!”

Hai cơ thể áp sát nhau, tôi cảm nhận cái đó của anh ta đang chọc vào người tôi, rất nóng… Tôi giật nảy mình, rồi liều mạng vũng vây: “Đang ở trong xe đấy! Đây là phố đi bộ đấy! Vả lại chuyện này tại sao tôi còn cần nói với anh lý do không được làm cơ chứ?! Không được là không được!”

Anh ta không nói gì, hai mắt cứ thế dán chặt vào tôi, vài giây sau, anh ta ngồi thẳng người dậy, rồi mở cửa xe: “Tôi hiểu rồi”

Rốt cuộc anh ta hiểu cái gì vậy? Anh ta thật sự hiểu sao?

Tôi thật sự muốn khóc, khi tôi mới quen Lãnh Mạch, tôi không hề thấy dục vọng của anh ta lớn đến mức này, kể từ khi xảy ra lần đầu tiên, hai người tiếp xúc riêng với nhau nhiều lần, lần nào anh ta cũng đói khát đến mức không thể kiềm chế nổi, thậm chí còn… thủ dâm trong quán trọ tử thii Rốt cuộc anh ta sao vậy? Như thể biến thành một Lãnh Mạch khác mà tôi không hề quen biết, nhưng lại tựa như chẳng có gì thay đổi cả…

Tôi lắc lắc đầu, chỉnh trang lại quần áo một lúc rồi mới bước xuống xe.

Lãnh Mạch cởi ác khoác ra tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh.

Tôi ngạc nhiên: “Sao anh lại vứt áo khoác đi? Trông áo khoác của anh đắt lắm mà, anh lãng phí quá rồi đấy.

“Đổi sang một phong cách khác khác với Dạ Minh” Anh ta chậm rãi nói.

Tôi bật cười, vừa đi ra khỏi hầm gửi xe cùng anh ta vừa nói: “Anh để ý lời tôi nói như vậy từ bao giờ thế?”

Lãnh Mạch dừng chân, nghiêng đầu: “Không nghe lời em thì nghe lời ai?”

Anh ta lườm tôi, khóe môi như cười như không, ánh mặt trời xế chiều đổ bóng phía sau anh ta làm ánh mắt tôi dân trở nên mê muội.

Người đàn/ông nào sao có thể thu hút đến mức này cơ chứt Sau khi tôi hoàn hồn trở lại thì anh ta đã đi ra phía ngoài rồi, hai tay đan vào nhau vắt ra sau, bóng lưng cao lớn đi phía trước mấy bước bỗng ngoảnh đầu lại gọi tôi: “Đi theo.”

Tôi thật sự mong rằng năng lực mà lệ quỷ Hiểu Mai để lại cho tôi là đóng băng thời gian.

Tôi muốn đóng băng thời gian ở khoảnh khắc này.

* Không ngờ Lãnh Mạch lại quen thuộc với phố đi bộ này đến thế!

Tôi nói với anh ta rằng có một quán bánh nếp đường siêu ngon, vậy mà anh ta lại biết đó là quán nào, sau đó dẫn tôi đi mua, tôi kinh ngạc chớp chớp hai mắt: “Lãnh Mạch, anh thích ăn hàng à!”

Anh ta né mắt sang chỗ khác.

Mỗi lần tôi chọt đúng tâm tư của anh ta, anh ta đêu không thèm nhìn tôi, không ngờ Lãnh Mạch lại thích ăn hàng! Đường đường là nhân vật lớn của Minh giới, một nhân vật lớn cao cao tại thượng, kiêu ngạo, hống hách như Lãnh Mạch không ngờ lại là một người thích ăn hàng!

Tôi không tài nào tưởng tượng nổi cảnh tượng anh ta ngồi trên phố ngoạm nhồm nhoàm bánh nếp đường kia! Hình tượng hoàn toàn bị sụp đổi “Dẹp ngay mấy suy nghĩ vớ vẩn trong đầu cô đi” Lãnh Mạch hậm hực ném bụp bánh nếp đường vào tay tôi: “Mấy thứ ngọt đến mức mất cả răng tôi chẳng bao giờ ăn cả”

Tôi nhìn anh ta mới ánh mắt khó tin.

Anh ta bị tôi nhìn chăm chằm đến phát rầu, vò đầu tôi rối bù lên: “Lúc nhỏ Dạ Minh cứ khăng khăng đòi tới thế giới loài người ăn đồ ăn, tôi từng dẫn cậu ta tới đây”

Nà ní?!

Đường đường là BOSS lạnh lùng kiêu ngạo như Lãnh Mạch vậy mà lại dẫn Dạ Minh tới đây ăn bánh nếp á?!

Anh ta không giải thích còn được, vừa mở lời giải thích, döng suy nghĩ hỗn độn trong đầu tôi lại cuộn sóng.

Chẳng còn cách nào khác, thời buổi này công với thụ không phân biệt giống loài mà.

Nhưng Lãnh Mạch không ăn thật, tôi dụ dỗ anh ta mấy lần, nhưng anh ta vẫn đanh mặt không ăn, cuối cùng suýt thì đấm tôi một trận, tôi đành tỏ vẻ đáng thương đầu hàng, vừa ăn vừa đi bên cạnh anh ta.

Không có ác khoác đen, anh lại mặc một chiếc áo sơ mì màu đen vừa người, một chiếc quần xương màu đen, khi trên đường đông người qua người lại tấp nập, anh ta sẽ nghiêng người tránh sang một bên, lúc tôi bị người ta đẩy, anh ta sẽ kéo tôi lại gần mình. Khi có người hỏi đường anh ta, anh ta sẽ chỉ đường theo cách đơn giản, ngắn gọn nhất. Khi có người không cẩn thận đâm trúng anh ta rồi nói xin lỗi liên tục, anh ta sẽ hơi gật gật đầu tỏ ý không sao. Khi mua thịt nướng cho tôi, anh ta sẽ bảo họ bỏ ít ớt, tiện thể mua thêm nước ngọt cho tôi luôn, rồi còn cầm giấy lau miệng cho tôi, cho dù biểu cảm ngoài mặt vẫn lạnh lùng, nhưng đáy mắt đã dịu dàng hơn hẳn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.