“Ngài đừng coi thường người phụ nữ đó, cô ta là một tên biến thái, tương đương với tồn tại bất khả chiến bại” Tôi nói với Quỷ thần.
“Sao, vô địch ư? Trước đây tôi cũng được gọi như vậy.” Quỷ thân không quan tâm, chậm rãi đi ra khỏi thành.
Hàn Vũ phái một tiểu đội đi theo phía sau mình để yểm hộ, Đường Kinh và Đường Dịch chủ động xung phong nhưng bị Hàn Vũ từ chối. Bây giờ Lôi Thành là một thành phố trống trải, Tống Lăng Phong chưa ra khỏi đó nên phải đề phòng.
Quả nhiên bị Quỷ thần nhập nên tóc tôi tự nhiên đỏ rực, tóc tai bay múa lung tung trong gió, Quỷ thần cầm thanh Trảm Thi kiếm, mũi kiếm kéo lê trên mặt đất, cứ thế đi vào chiến trường.
Cuộc giao tranh ác liệt dừng lại.
Không ai trong số những người lính của Minh Vương dám tấn công, thậm chí cả những người bên phía Lãnh Mạch cũng lùi lại để dọn đường.
Dù gắn cho mình vóc dáng thấp bé như tôi nhưng Quỷ thần vần luôn là Quỷ thần.
Bước đến trung tâm của chiến trường, những Quỷ thần quay đầu lại để tôi có thể nhìn thấy đám người Lãnh Mạch.
Dạ Minh nằm chặt nửa cánh tay, cánh tay gân như đứt lìa, máu chảy khắp mặt đất, tạm thời được băng của Lãnh Mạch phong ấn, Tống Tử Thanh bị cắt một vết dài trên mặt, trên chân và vai cũng bị một vết thương lớn. Chấn động trước mắt tôi, Si Mị lúc trước từng vì cứu tôi mà bị thương, bây giờ trên ngực chảy máu loang lổ, Tống Thiên Ngân đang ngồi dưới đất, mặc dù được bảo vệ rất cẩn thận, nhưng cũng có vài chỗ đang chảy máu.
Lãnh Mạch khá hơn một chút nhưng cơ thể cũng đầy thương tích, áo ngoài đã rách tàn tạ, mặc áo sơ mi trắng chiến đấu đang mặc đây mạnh mẽ.
Về phần các đại soái của Lãnh Mạch thì khỏi cần nhắc đến, đã chết mất ba người rồi.
Lục Quy đang giúp họ câm máu.
“Lãnh Mạch! Tống Tử Thanh!” Tôi lo lắng gọi họ, nhưng họ không thể nghe thấy tôi bây giờ.
Sức mạnh của Lạc Nhu quả thực không phải là thứ mà chúng tôi có thể đối đầu lúc này, đây không phải là vấn đề số lượng lớn hay số lượng nhỏ, mà là sức mạnh tuyệt đối.
Binh lính bên phía Lãnh Mạch bị tổn thất nặng nề, nếu dùng hết, bọn họ sẽ thực sự bị Lạc Nhu xóa sổ tại đây.
“Với mấy người mà đòi thống trị thế giới?” Quỷ thần nói, dùng miệng của tôi nhưng giọng nói phát ra lại là giọng của Quỷ thân, nghe có vẻ quái dị không gì sánh được.
Lãnh Mạch cau mày, không khỏi tức giận nhạo báng Quỷ thân: “Đã lâu không gặp, Quỷ thân”
“Dựa vào năng lực hiện tại của các cậu, cho dù hôm nay có tình cờ trốn thoát, khi lá chăn bảo vệ của cậu hết, cậu cũng sẽ chết. Như vậy có ý nghĩa gì?”
Lãnh Mạch dừng lại, sau đó cười nhạt: “Con người sống phải có mục tiêu. Sống không có mục tiêu thì sống có ý nghĩa gì? Có thể sống thêm ngày nào hay ngày đấy, ngài nói có đúng không, Quỷ thần?”
Quỷ thần im lặng.
Một lúc sau, ngài ta ngừng nói chuyện với Lãnh Mạch, mà quay sang đối mặt với Lạc Nhu: “Tôi nhớ răng kẻ thống trị Minh giới một nghìn năm trước vấn còn là một cậu bé lông lá. Tuy rằng anh ta ngốc nghếch nhưng may mắn thay, anh ta vẫn quản lý được Minh giới một cách có trật tự. Minh giới từ khi nào đàn bà quản lý thế này?”
Tôi nghe một người lính bên cạnh nói với một người lính khác: “Ngữ khí cũng lớn lăm. Cậu bé lông lá mà ngài ta nói chính là người sáng lập của Minh giới. Anh ta đã thiết lập luật pháp và quy định của Minh giới, lập các trưởng lão nội các tư pháp để ổn định người, ma, và Minh. Anh ta là kẻ thống trị kiệt xuất nhất và vĩ đại nhất trong lịch sử của thế giới ngầm. “
“Sao nào? Quỷ thân cũng xem thường phụ nữ sao?” Lạc Nhu lạnh lùng đáp: “Ngược lại, ngài đã chết ngàn năm rồi sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây? Đã vậy còn nấp trong thân thể phụ nữ như vậy, không thấy nực cười sao? Không phải ngài vần luôn cao cao tại thượng sao? Sao lại có hứng thú với tranh đoạt của Minh giới thế này?
Quỷ thần uể oải vặn cổ: “Ai khiến tôi nhất thời hứa bừa một câu chứ? Nếu không thực hiện sẽ hủy hoại thanh danh của tôi”
“Nếu ngài đã muốn đứng cùng chiến tuyến với đám yếu đuối đó, đừng trách tôi không dữ thể diện cho ngài!” Lạc Nhu gắt gao nói.
“Hahaha” Quỷ thần dường như nghe được câu nói đùa, cười đến ngất trời: “Tôi còn cần cô giữ thể diện cho sao? Cô là tép riu đến từ đâu, lại coi trọng bản thân như vậy sao?”
Lạc Nhu bức xúc đến nỗi không nói được lời nào nên đã lao vê phía chúng tôi.
Quỷ thần nheo mắt và bản về phía Lạc Nhu.
Đây là lân đầu tiên Quỷ thân và Lạc Nhu giao đấu. Cảnh tượng kinh hoàng này không thể diễn tả bằng lời. Khi nhìn thấy họ đánh nhau, họ mới biết bản thân yếu và nhỏ bé như thế nào. Lúc đầu, Lãnh Mạch nói rằng miên là không kinh động đến Thiên Lôi sẽ không ai đánh bại được Lạc Nhu. Tôi cũng có hơi hoài nghi, nghĩ rằng mặc dù Lạc Nhu rất mạnh, nhưng chỉ cần chúng tôi tập hợp sức mạnh lại, chắc chăn sẽ có thể đánh bại cô ta.
Bây giờ tôi cảm thấy suy nghĩ của mình lúc đó thật quá ngây thơ, sống sót sau Thiên Lôi Kiếp hoàn toàn là hai dạng khác nhau, một thế giới khác biệt.
Ngay cả Quỷ thần cũng bị Lạc Nhu khống chế trong một thời gian.
Bởi vì Quỷ thân vốn không ở trong cơ thể chính của ngài ta, chỉ nhập vào người tôi, phân lớn sức mạnh của ngài ta bị giới hạn bởi tôi. Cũng do tôi vô dụng, không đủ mạnh để cho Quỷ thần phát huy hết khả năng của mình.
Nhưng … phải mạnh đến mức nào mới có thể cho Quỷ thần phát huy hết được khả năng của mình!
“Tà linh gắn liền với thân thể người phụ nữ này.
thật kỳ quái” Sau một cú đánh nữa, Quỷ thần rút lui và lơ lửng trên không trung.
“Kỳ quái? Sao lại kỳ quái?” Tôi hỏi.
Quỷ thần suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Tôi cũng không biết, chỉ là cảm giác cô ta không phải thân xác đó, loài người làm sao có thể đạt tới trình độ mạnh như vậy”
“Không phải thân xác đó? Không thể nào, Lạc Nhu từ đầu đến cuối vẫn là Lạc Nhu này, tính cách cũng không thay đổi chút nào. Chẳng lẽ Lạc Nhu cũng bị biến thành con rối sao?” Tôi kinh sợ nghĩ, Lạc Nhu bị Tống Lăng Phong thao túng?
Tuy nhiên, Quỷ thân đã phủ nhận suy đoán của tôi: “Tôi nói không phải thân xác của cô ta, ý nói cô ta tuyệt đối luyện một loại phép thuật nào đó đưa thân xác cô ta tới một nơi nhất định, sau đó tăng cường năng lực của chính mình, trường sinh bất tử, chính là như tôi hồi đó. “
Bất diệt…
Lúc đầu, Quỷ thân bị nhiêu người hợp lực lại đánh cho hồn bay phách tán, nhưng ngài ta vân không chết mà bị phong ấn trong sách cổ của tiên nhân, nếu như Lạc Nhu đã đạt đến sức mạnh của Quỷ thần…
“Quỷ thần đại nhân, tôi không phải nhất định bắt ngài đánh bại cô ta, ngài có thể giúp tôi bảo vệ những người bên dưới sơ tán được không?” Trận chiến cường độ cao giữa Quỷ thân và Lạc Nhu đã lan xuống bên dưới, và số lượng binh lính vô tội bị ảnh hưởng chết cũng không đếm xuể. Nếu cứ tiếp tục như thế này.
Quỷ thần dừng lại, lập tức nói: “Vì Cửu Vĩ Yêu Hồ và lão già Chung Nhiễm đều giúp các cô, tôi sẽ giúp cô nốt lần này. Tôi và cô hoàn toàn hết duyên phận. Lần sau, cô đừng tìm tôi nữa. “
Câu nói của anh ta khiến tôi choáng váng ngay lập tức.
Ngài ta đã nói gì?
Ngài ta có nhắc đến Cửu Vĩ Yêu Hồ?
Chẳng lẽ những gì mà Cửu Vĩ Yêu Hồ trước khi chết đã nói, chỉ có thể giúp anh đến đây: “Quỷ thần đại nhân” là ám chỉ hắn? Cửu Vĩ Yêu Hồ coi tôi như một Quỷ thần? Quỷ thần và Cửu Vĩ Yêu Hồ… là bạn của nhau?
Không đợi tôi hỏi những câu này, Quỷ thần đã đáp xuống đất và đến bên Lãnh Mạch.
“Lát nữa tôi sẽ điều khiển hình pháp. Nó chỉ kéo dài hai phút. Hãy sơ tán người của anh trong vòng hai phút.”