Chồng Ma Của Em

Chương 612: Chương 612: Trao đổi tương đương




“Lạc Như? Các người đối nghịch với Lạc Nhu sao?” Huyền Vũ ngạc nhiên nói.

“Đúng vậy, ta và Lạc Nhu là kẻ thù không đội trời chung. Ta không biết các người năm được bao nhiêu chuyện liên quan tới tình hình hiện tại trong Minh giới, cũng không quản thái độ của các người với Lạc Nhu là thế nào. Mục đích ta tới nơi này đã nói rõ, nếu các người tiếp tục dây dưa, ta sẽ không khách khí” Tôi lạnh nhạt trả lời.

Huyền Vũ và Huyền Phàm im lặng một lúc.

“Đối diện Tử Sơn là tòa thành mà Lạc Nhu đã xây dựng. Thứ cô cần có lẽ nằm ở đó.” Huyền Vũ mở miệng nói: “Nhìn dáng vẻ có lẽ cô đang rất vội vàng. Chúng tôi có thể đưa cô qua Tử Sơn, chỉ đường cho cô, nhưng với tư cách trao đổi đồng giá, chúng tôi cũng cần cô giúp đỡ một việc.”

“Huyền Vũ, sao cô lại… Huyền Phàm trừng mắt nhìn cô ta: “Sao cô có thể để nhân loại tiến vào lòng Tử Sơn, nơi đó có kho báu của Long tộc!”

Huyền Vũ không nghe lời Huyền Phàm, chỉ nhìn tôi không đổi: “Thế nào, cô có đồng ý không?”

“Nếu ta không đồng ý, các người có thể làm gì?

Có Bạch Hổ ở đây, đăng nào ta cũng qua được Tử Sơn, tìm đến tòa thành của Lạc Nhu. Ta chẳng việc gì phải nghe lời các người. Tôi thật sự không muốn đồng ý, chuyện của mấy con côn trùng này thì liên quan gì đến tôi?

Huyền Vũ cứng người, giống như đang suy ngâm gì đó, cuối cùng cô ta nghiến răng, ném vũ khí xuống đất: “Tôi biết chúng tôi không thể uy hiếp.

được cô, nhưng nếu đầu chó này thực sự là hóa thân của Bạch Hổ, vậy xin nhờ Bạch Hổ đại nhân nể tình bằng hữu giữa người và Thanh Long đại nhân, chấp nhận thỉnh cầu này của chúng tôi”

Nói rồi, Huyền Vũ ném vũ khí trong tay xuống.

Những côn trùng xung quanh cũng ném vũ khí theo cô, tất cả gục đầu xuống.

Bạch Hổ và tôi nhìn nhau, có chuyện gì vậy?

Huyền Phàm nóng nảy, nắm lấy vai Huyền Vũ ra sức lắc: “Huyền Vũ, cô bị tẩy não rồi sao? Hay là ma nhập? Cho dù chúng ta không đánh lại họ thì vân có thể đi tìm trưởng lão cơ mà. Chỉ cần trưởng lão ra tay, hai người này căn bản không phải đối thủ của chúng ta! Trông tên kia chẳng hề giống Bạch Hổ chút nào! Sao các người lại có thể ăn nói khép nép, cầu xin nhân loại được?!”

Huyền Vũ nặng nề liếc nhìn Huyên Phàm: “Thực xin lỗi còn chưa kịp nói với anh, trưởng lão…bọn họ đã bị Lạc Nhu bắt đi”

“Cái gì?! Làm sao có thể! Trưởng lão làm sao có thể bị bắt đi!” Huyền Phàm hoàn toàn không dám tin điều này.

“Cụ thể, tôi sẽ từ từ nói cho anh biết” Huyền Vũ lại nhìn tôi: “Muốn đến Tử Sơn, nếu anh ấy thực sự là Bạch Hổ đại nhân, không có chúng tôi dẫn đường cũng cần ít nhất một ngày mới có thể tới.

Qua Tử Sơn còn phải đi bộ thêm một nghĩa trang †o lớn mới đến được phía đối diện. Trong nghĩa trang nguy hiểm cực nhiều, cho dù các người có lợi hại tới mấy cũng phải mất thêm một ngày để vượt qua, tòa thành của Lạc Nhu lại canh gác vô cùng nghiêm ngặt. Đánh lại thủ vệ cân bao nhiêu thời gian? Các người có thể chậm trễ tới bao giờ?”

Những gì Huyền Vũ nói có lẽ cũng không sai, tôi tự hỏi về nó.

“Thật ra, chuyện tôi muốn nhờ các người rất đơn giản. Huyền Vũ lập tức nhẹ giọng nói: “Lúc trước, Lạc Nhu hẹn gặp ba vị trưởng lão để thảo luận về sự phát triển của Đảo Đầu Lâu. Nhưng sau đó ba vị trưởng lão một đi không trở lại, chúng tôi vô cùng lo lắng, phái không ít binh sĩ đến điều tra, nhưng những người lính đó hoặc không quay trở lại, hoặc trở lại mà không tìm thấy gì. Chúng tôi nghỉ ngờ rảng các trưởng lão đang bị nhốt trong tòa thành của Lạc Nhu, khi các người đến tìm đồ liệu có thể giúp chúng tôi cứu các trưởng lão không? Hoặc không tiện cứu thì giúp chúng tôi truyền lời, trở về nói cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ cứu bọn họ”

Hóa ra chuyện mà côn trùng nhờ chỉ có vậy, cũng không có gì khó khăn, dù sao chúng tôi cũng phải đến tòa thành.

Suy nghĩ một hồi, tôi gật đầu: “Được, ta đồng ý, nếu trưởng lão của các người ở trong thành và không làm chậm trễ thời gian, chúng ta có thể thuận tay cứu họ. Nhưng nếu việc quá chậm trễ, chúng ta sẽ trở về nói cho các người.”

“Thật tốt quá! Cám ơn hai người!” Đôi mắt Huyền Vũ đột nhiên đỏ lên, cúi đầu thật sâu trước tôi: “Tất cả xin nhờ mọi người!”

Các côn trùng khác cũng nhao nhao cúi đầu theo.

Hành động này làm tôi xấu hổ đến sượng cả người, chỉ đành mỉm cười đáp lại họ: “Thời gian của chúng ta thực sự không nhiều, hãy đưa bọn ta đến núi Tử Sơn ngay đi.”

“Được.” Huyền Vũ nói xong, nhặt vũ khí lên, ra lệnh cho các binh sĩ bên dưới chuẩn bị xuất phát.

Huyền Phàm vân ở bên cạnh nói với Huyền Vũ răng không thể tin tưởng chúng tôi, con người là thứ xảo quyệt nhất, tôi nghe vậy chẳng nói thêm gì, dù sao người nhờ cậy là bọn họ chứ không phải tôi.

Nhưng Huyền Vũ không thay đổi quyết định, chỉ nói với Huyền Phàm: “Anh chờ ở nhà, tôi dẫn họ đi một lúc sẽ trở lại”

“Không! Tôi cũng muốn đi! Tử Sơn và nghĩa trang nguy hiểm như vậy, tôi không thể ở nhà một mình chờ mọi người!” Huyền Phàm nóng nảy đáp.

Huyền Vũ muốn nói gì đó với anh ta, nhưng Huyền Phàm đã nhanh chóng bay tới trước mặt tôi, trừng mắt nhìn: “Nếu các người dám lừa gạt chúng †a, thanh kiếm trên tay ta sẽ giết chết các người!”

Tôi liếc anh ta một cái: “Tùy thời xin đợi”

Huyền Phàm nghiến răng, không phản bác lại.

Huyền Vũ nói rằng muốn đến Tử Sơn không dễ, Lạc Nhu vẫn luôn một mực tìm cách thôn tính và để họ thuộc về mình, nhưng họ quy thuận thần thú Thanh Long, cũng không để Lạc Nhu vào mắt. Lạc Nhu liên tục bới móc tìm lỗi, mấy trăm năm qua, tộc nhân của họ chết dưới tay Lạc Nhu nhiều không đếm xuể. Giữa họ và Lạc Nhu sớm chỉ còn thù hận, nhưng một phần vì không muốn gây rắc rối cho Thanh Long đại nhân, một phần vì đội quân của Lạc Nhu vô cùng mạnh mẽ, nên họ vân luôn một mực nén giận tới giờ.

Lạc Nhu đi khắp nơi chiêu binh mãi mã, dã tâm của Tư Mã Chiêu muốn thôn tính ba giới người, quỷ, ma quá rõ ràng.

Huyền Vũ yêu cầu chúng tôi tạm nghỉ ngơi một lát, cô ấy cử thám tử ra thăm dò đường đi trước, khỏi phải lãng phí quá nhiều thời gian. Chỉ mất nửa ngày là có thể đưa bọn tôi xuyên qua nghĩa trang đến phía ngoài tòa thành của Lạc Nhu, nhưng bọn họ không đủ khả năng tiến vào bên trong nên không thể dẫn bọn tôi đi tiếp.

“Chuyện đăng sau giao cho ta và Bạch Hổ là được.’ Tôi trả lời.

Huyền Vũ và đám côn trùng khác vốn dĩ không tin con chó trăng nhỏ đang gà gật dưới chân tôi là Bạch Hổ, nhưng họ không nói gì thêm.

Không lâu sau thám tử đã quay trở vê, nói chuyện cùng Huyền Vũ một lúc, Huyền Vũ truyên đạt lại: “Đồng Đồng, chúng ta có thể đi rồi.”

Tôi gật đầu, đeo ba lô lên và đánh thức Bạch Hổ.

Bạch Hổ lười biếng duõi cái lưng mỏi, duồi cả đầu lưỡi, ngoác miệng ngáp như một con mèo lười.

“Chẳng trách mọi người không tin anh là Bạch Hổ, đổi lại là tôi tôi cũng không tin” Tôi lắc đầu.

Bạch Hổ không thèm phản ứng lại, uyển chuyển đi về phía trước.

Huyền Vũ dân đường cho tôi và Bạch Hổ, Huyền Phàm cũng đuổi theo, nói rằng để bảo vệ Huyền Vũ không bị con người ức hiếp.

Hai con côn trùng bay phía trước, tôi và Bạch Hổ đi theo sau, tốc độ của đám côn trùng rất nhanh, nhưng với tốc độ này, tôi và Bạch Hổ vẫn có thể dễ dàng theo kịp.

Huyền Vũ bay đến bên tai tôi: “Giờ tôi có chút tin tưởng cô chính là cường giả trong thế giới loài người rồi, bởi tốc độ của chúng tôi có thể nói cực nhanh trên Đảo Đầu Lâu này và cả trên đất liền, rất ít sinh vật có thể đuổi kịp, vậy mà hai người vẫn có thể đi theo rất dễ dàng”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.