Tống Thiên Ngân nghe xong không ngạc nhiên lắm, chỉ là ánh mắt có hơi ảm đạm, nhìn sang chỗ khác: “Em đã đoán được một chút, từ trước đến nay ông nội không làm chuyện gì mà không năm chắc, tình huống lúc đó nếu như muốn giúp chị một tay, hản là nên để chị gái em tới giúp chị, chí ít chị em có kỹ năng độc môn của mình, đồng thời thức thần lợi hại hơn em, hơn nữa bản thân chị ấy giỏi hơn em nhiều lắm”
“Mặc kệ thế nào, nếu như lần này chúng ta may mãn còn sống, Thiên Ngân, em phải đi về tìm ông nội của em hay là đi theo chị?” Tôi lại nói. Nếu như lần này Tống Tử Thanh thật sự được cứu, tôi có linh cảm, tiếp theo, người mà chúng tôi phải đối đầu chính là ông nội Tống Lăng Phong của Tống Thiên Ngân và ông nội của tôi rồi.
Tống Thiên Ngân ngừng lại, hơi thống khổ: “Chị, em còn chưa nghĩ ra”“Chị hiểu được, chị không bắt buộc em, trước tiên chúng ta phải giải quyết việc trước mắt.” Tôi gật đầu với cậu.
Tống Thiên Ngân không nói gì nữa.
Lần nữa Lục Quy biến thành đai lưng, quấn quanh người tôi, bảo vệ phần eo và bụng của tôi.
Tôi nhìn Tống Thiên Ngân một chút, lại nhìn Lãnh Mạch, bọn họ cũng nhìn tôi. Sau đó, ba người chúng tôi cùng nhau bước vào bức chướng màu tím.
Chờ đợi chúng tôi chính là bản tôn Ác Ma Vương.
Ác Ma Vương vân giống như trước đây, thân thể màu tím khổng lồ, phần dưới mập mạp, cái bụng lớn, đôi mắt nhỏ, đôi tai nhọn.
“Các người thật là can đảm, dám trộm quỷ nhãn của ta mà còn dám quay lại!” Quỷ Vương rất tức giận, khí thế ép về phía chúng tôi.
Lãnh Mạch xuất ra nội lực nghênh đón, tạm thời phá vỡ khí thế của Quỷ Vương.
“Ác Ma Vương, đôi mắt quỷ này có thể trả cho mi” Tôi tiến lên nửa bước, nhìn thẳng vào Ác Ma Vương: “Hôm nay chúng tôi tới đây không phải khiêu chiến quyền uy của mi, cũng không tìm mi đánh nhau, Có thể nói ngày hôm nay chúng tôi đi cầu mi, cầu mi từ bi mở luồng khí dẫn tới núi Thông Hàn, chúng tôi có đồng bạn rất quan trọng cần phải cứu, nếu như mi muốn, tôi có thể quỳ xuống cầu xin mi”
“Luồng khí dân tới núi Thông Hàn? Các người muốn tìm cỏ Hoàn Hồn?” Ác Ma Vương nói toạc ra.
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, tôi cần cỏ Hoàn Hồn.”
“Nhân loại, muốn cỏ Hoàn Hồn của ta, cô đừng năm mơ” Thái độ Ác Ma Vương vô cùng tôi tệ: “Cầm mắt quỷ của ta đi sử dụng khắp mọi nơi, ta không giết cô đã là may mắn lăm cho cô rồi, các người trộm lần thứ hai, còn dám tới nơi này chịu chết! Cuông vọng tự đại bảo ta mở khí lưu núi Thông Hàn, quả thật là muốn chết!”
Sau khi nói xong Ác Ma Vương vung tay lên, từ trên bầu trời bỗng nhiên rơi xuống một tấm võng lớn màu đen. Lãnh Mạch bắt đầu phòng ngự, tôi cũng rút kiếm Trảm Thi, đồng thời Tống Thiên Ngân niệm đọc pháp thuật. Chúng tôi đang đối mặt với Ác Ma Vương tầng mười chín của địa ngục mà ngay cả Minh Vương mạnh nhất thế giới cũng không thể đánh bại được. Đến cả Lãnh Mạch cũng không dám lơ là, đối mặt với Ác Ma Vương dùng toàn bộ hết thực lực, không giữ lại chút nào.
Hồng Hồng vẫn chưa thức tỉnh, tôi nóng lòng muốn chết!
Tống Thiên Ngân cũng gọi thức thần về, vẫn là con Tì Hưu kia, trước kia cậu nói rằng trong số sáu thần thú thì Tì Hưu là mạnh nhất, còn có tứ đại thánh thú mạnh nhất Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ cậu còn không ký kết khế ước, nếu không… triệu hoán ra có thể giúp đỡ rất nhiều.
Ác Ma Vương mạnh như thế nào?
Cuối cùng hôm nay tôi cũng thấy được.
Lãnh Mạch và Ác Ma Vương giao đấu không dưới năm chiêu, năm chiêu đó, anh đã bị Ác Ma Vương đánh bay đập vào trên mặt đất, khiến mặt đất tạo thành một cái hố sâu to lớn.
Đây chính là Lãnh Mạch đó! Vô cùng mạnh mẽ như Lãnh Mạch cũng không tiếp được Ác Ma Vương quá năm chiêu!
Tống Thiên Ngân thì càng khỏi phải nói, thức thần Tì Hưu của cậu, căn bản Ác Ma Vương lười phản ứng, ngay cả ngón út cũng không di chuyển thì Tì Hưu đã bị đánh bay, nhân tiện Tống Thiên Ngân cũng bay theo, ngã xuống mặt đất không nhúc nhích.
Điều này căn bản không cho chúng tôi chút hy vọng nào!
Lãnh Mạch bò ra khỏi hố sâu, tôi vội vàng chạy tới dìu anh: “Lãnh Mạch, anh không sao chứ?”
Lãnh Mạch lau máu ở khóe miệng đi, nhìn về phía Ác Ma Vương: “Không có việc gì.”
Nhưng tôi nhận ra vẻ mặt của anh ửng hồng bất thường, mày nhíu lại: “Lãnh Mạch, anh…”
“Trách không được Lạc Nhu chưa bao giờ tới tầng mười chín địa ngục, thì ra có Ác Ma Vương ở đây, cô ấy đánh không lại Ác Ma Vương, sợ Ác Ma Vương dây dưa cho nên mới phong ấn nó Vương ở †âng mười chín trong địa ngục.” Lãnh Mạch đáp.
Hiện tại tôi không lo lắng cho Minh Vương: “Lãnh Mạch, thân thể anh có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Anh không sao.” Anh kiên trì nói: “Ác Ma Vương sẽ không bỏ qua cho chúng ta, dùng toàn lực không nhất định sẽ thắng, nhưng nếu không dùng toàn lực thì nhất định sẽ chết, tiểu Đồng, em hiểu lời anh nói chứ?”
“Em hiểu, em nên làm sao?” Tôi không thể làm gì khác hơn là tạm thời bỏ qua chuyện hỏi thân thể anh ấy.
“Anh sẽ kéo dài thời gian đấu với nó, em nắm lấy cơ hội tìm nhược điểm nó, tranh thủ thừa dịp nó không chú ý tới, đánh nó không kịp trở tay: “Được!”
Lãnh Mạch đi lên phía trước, đối mặt với Ác Ma Vương, tại lòng bàn chân của anh, tôi thấy hỏa diễm rừng rực.
Tôi cho răng Lãnh Mạch học xong hỏa diễm của Dạ Minh, nhưng sau đó phát hiện không đúng, bởi vì đây căn bản không phải là hỏa diễm, mà là băng màu hồng!
“Xích Băng?” Ác Ma Vương hứng thú: “Thú vị, thăng nhóc Minh giới, sử dụng Xích Băng, cậu có biết sử dụng nó có ý nghĩa gì không?”
Xích Băng!? Đây chính là năng lực mạnh nhất của Lãnh Mạch trong truyền thuyết, Xích Băng! Tôi lần đầu tiên thấy.
Nhưng lời Ác Ma Vương là sao? Xích Băng có ý nghĩa gì?
“Đương nhiên tôi biết.’ Sắc mặt Lãnh Mạch bình tĩnh: “Xích Băng là khả năng mà mẹ ruột của tôi đã ban cho tôi bằng cả tính mạng, sử dụng Xích Băng, ý nghĩa như đang sử dụng máu của mẹ, nó còn có ý nghĩa khác, mẹ của tôi là do chính tay tôi giết”
Cái gì?
Xích Băng màu đỏ xinh đẹp chói mắt này, thì ra không phải lửa, mà là máu của mẹ Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch từng nói với tôi, thời điểm anh ấy ra đời không thể khống chế được năng lực của mình, tự tay giết mẹ mình, mặc dù lúc đó anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng tôi biết cảm giác biết mình giết mẹ nhất định sẽ không dễ chịu, không nghĩ tới hôm nay…
Năng lực cường đại nhất của anh, chính là đánh đổi tính mạng với mẹ mình… Một khi sử dụng Xích Băng cũng giống như dùng mẹ mình làm vũ khí, đồng thời luôn nhắc nhở anh, chuôi Xích Băng có lưỡi sắc bén này, là chính anh dùng mạng mẹ mình đổi lấy…
Trách không được anh chưa bao giờ sử dụng Xích Băng.
Thì ra là vậy, thì ra là vậy…
Phải dũng cảm đến mức nào, người đàn ông đứng trước mặt tôi là như vậy, rõ ràng thống khổ, buồn bã và đau đớn nhưng vấn biểu hiện mình bình thản, nhẹ nhàng.
“Nếu biết ý nghĩa này, cậu tình nguyện dùng máu mẹ mình làm thành vũ khí, cũng muốn sử dụng Xích Băng sao?” Ác Ma Vương nói lần nữa.
Lãnh Mạch chống lại ánh mắt của Ác Ma Vương, nhìn về phía tôi, môi anh khẽ mỉm, sau đó nói: “Tôi đã mất đi một người phụ nữ quan trọng trong đời, bằng mọi giá tôi sẽ không đánh mất đi người thứ hai.”