Diệp Hải Lâm cũng bắt đầu thấy sợ xanh mặt. Anh ta lập tức ôm lấy Lý Tiểu Mân vào lòng rồi an ủi.
- Không sao, em không sai. Là do tên đó tự chuốc lấy. Đây chỉ là tai nạn thôi.
Tuy nói là vậy nhưng Diệp Hải Lâm ngay sau đó đã nhanh chóng thu dọn hiện trường, xóa sạch dấu vân tay rồi kéo Lý Tiểu Mân rời đi.
Vốn dĩ, ban đầu anh ta bắt gặp Diệp Lục Bắc từ bệnh viện rời đi thì nổi lên suy nghĩ tò mò. Cầm Du còn nằm viện như vậy mà Diệp Lục Bắc đi như thế thì chắc chắn sẽ có chuyện. Vì thế mà Diệp Hải Lâm đã bám theo Diệp Lục Bắc đến đây, anh ta muốn xem rốt cuộc Diệp Lục Bắc đi gặp ai.
Có điều, khi Diệp Hải Lâm đến nơi thì đúng lúc thấy Giang Niên từ dưới nắm chặt lan can mà đu người lên. Diệp Hải Lâm sực nhận ra Giang Niên chính là người đàn ông của Lý Tiểu Mân trước đây.
Anh ta đã đến chất vấn Giang Niên rốt cuộc đã cùng Diệp Lục Bắc lên kế hoạch gì, ai ngờ Giang Niên lại một mực khó chịu đẩy anh ta ra. Hai người lời qua tiếng lại rồi bắt đầu xảy ra xô xát. Ngay lúc Diệp Hải Lâm sắp bị Giang Niên bóp chết thì Lý Tiểu Mân xuất hiện đẩy Giang Niên ra.
Có điều, cô ta lại khiến cho cả 2 người đứng gần lan can mà lộn cổ xuống. Thấy Diệp Hải Lâm đang khó khăn nắm chặt lan can, mà Giang Niên vẫn cố gắng túm lấy tay áo của mình. Lý Tiểu Mân mới bất đắc dĩ đẩy Giang Niên xuống để đi cứu Diệp Hải Lâm.
Tất cả mọi chuyện dường như rất êm xuôi. Có điều, hai người bọn họ vẫn không thể nào có cơ hội đi tiêu hủy cái đoạn băng ghi lại cảnh trên sân thượng hôm đó.
Lý Tiểu Mân rất sốt ruột, còn Diệp Hải Lâm thì cũng không biết tính ra sao nữa. Từ khi biết quyền thừa kế được ông nội giao lại cho Diệp Lục Bắc thì Diệp Hải Lâm đã đau đầu lắm rồi.
- Hải Lâm, còn con của chúng ta. Anh nhớ phải bảo vệ em và con trai đấy. Em không muốn phải ngồi tù đâu…
Thấy Lý Tiểu Mân vẫn không hết lo lắng, Diệp Hải Lâm liền nói.
- Em yên tâm, chừng nào anh và con trai còn mang họ Diệp, chúng ta nhất định sẽ không phải ngồi tù!
Hết thảy mọi chuyện đều được Cầm Du đến phía sau bức tường kia nghe thấy không sót một chữ. Cô tức giận đến nỗi nắm chặt tay lại. Thì ra cái chết của Giang Niên là 2 cái con người kia gây ra. Vậy mà bọn họ lại dám đổ lên đầu Diệp Lục Bắc?
Nghĩ đến đây, Cầm Du lập tức quay người rời đi.
Tối nay Diệp Hải Lâm định đem cuộn băng đó đi thiêu hủy. Cô nhất định phải lấy được cuộn băng đó giao cho cảnh sát. Như vậy, Diệp Lục Bắc mới được trả lại sự trong sạch.
Tối hôm ấy, theo như thường lệ. Diệp Lục Bắc vừa theo dõi camera, vừa gọi điện cho Cầm Du hỏi xem cô đã ăn uống đầy đủ chưa.
Cầm Du vẫn tỏ ra bình thường như không có chuyện gì mà trò chuyện với hắn.
- Em mới ăn xong, lát nữa em sẽ uống thuốc và uống cốc sữa đầy đủ.
Diệp Lục Bắc tựa lưng ra phía sau ghế, hắn giơ tay chạm vào màn hình với ánh mắt trìu mến.
- Cầm Du, anh nhớ em...
- Mới đi có mấy ngày đã nhớ rồi sao?
- Lúc nào cũng nhớ hết!
Cầm Du bật cười. Cô để màn hình chiếu xuống bụng mình rồi nói.
- Cục cưng cũng nhớ ba của nó. Nhưng có vẻ từ khi anh đi, cục cưng không được ngoan cho lắm.
- Anh sẽ cố gắng thu xếp về sớm với hai mẹ con.
- Thôi, anh cứ từ từ mà làm việc, chứ làm việc mà không chú đến sức khỏe. Bệnh ra đó mẹ con em không chăm được đâu.
Hiếm lắm Cầm Du mới có thể nói ra những câu ấm áp như vậy. Điều này khiến cho Diệp Lục Bắc càng trở lên vui vẻ hơn. Hắn cảm thấy sự mệt mỏi cả ngày bỗng đâu bay biến mất. Mỗi lần nói chuyện với cô, hắn cảm thấy bản thân rất thoải mái. Chẳng còn gì như giây phút hiện tại nữa.
- Mai là ngày tái khám. Anh đã dặn mẹ rồi, mai mẹ sẽ cùng em đi đến bệnh viện kiểm tra định kỳ.
- Mai là đến ngày khám rồi sao?
- Ừm, vậy giờ em đi ngủ sớm đi. Mai anh lại gọi điện cho em.
Tạm biệt Diệp Lục Bắc, nụ cười trên môi của Cầm Du chợt tắt ngấm. Cô thu lại trạng thái vui vẻ, nhìn về hướng phía camera rồi đi lên tầng 2. Dù dinh thự này có lắp camera nhưng cũng chỉ lắp phía trước. Lên tầng 2, Cầm Du liền nhanh chóng lấy khẩu trang, áo khoác, chìa khóa xe và túi xách rồi đi ra phía sau rồi chạy đến cổng chính.
Đúng lúc này, xe của Diệp Hải Lâm từ bãi đỗ rời đi. Cầm Du thấy vậy thì vội vàng lên xe rồi bám theo sau.
Cho dù có chuyện gì xảy ra thì cô phải lấy được cuộn băng đó.
Xe của Diệp Hải Lâm tăng tốc đi ngày một nhanh. Cầm Du vì đang mang thai, vì thế cô không dám vượt quá tốc độ mà chỉ có thể giữ khoảng cách nhất định với anh ta. Khoảng cách để cô không mất dấu cũng không để bị phát hiện ra.
Xe của Diệp Hải Lâm đến một bến cảng.
Khi vừa xuống xe thì anh ta không may xảy ra xô xát với một người đàn ông khác. Hai người đôi ba tiếng lại rồi bắt đầu lao vào đánh nhau. Những người có mặt ở đấy bắt đầu đổ xô đến ngăn cản hai người lại.
Rồi cảnh sát xuất hiện. Cầm Du đứng phía xa nhìn về phía đám đông, cô chỉ thấy cảnh sát dẫn Diệp Hải Lâm và người đàn ông kia đi. Thấy mọi người dần rời khỏi, Cầm Du liền chạy đến xe của Diệp Hải Lâm, cô thông qua khe cửa kính chưa kéo hết lên mà nhìn vào bên trong.
Quả nhiên trên ghế có một cuộn băng.
Cầm Du thông qua khe hở của cửa kính mà thò tay vào bên trong lấy cuộn băng. Nhưng khổ nỗi là tay cô không có với tới.
Loay hoay một lúc, Cầm Du thấy có một chiếc gậy sắt trong đống phế liệu gần đó. Vì thế mà cô nhanh chóng chạy đến cầm lấy cây gậy gạt cuộn băng lại gần phía mình.
Mãi lúc lâu, cuối cùng Cầm Du đã lấy được cuộn băng. Cô vội nhét cuộn băng vào túi xách, định quay người rời đi ngay thì Diệp Hải Lâm đã xuất hiện phía sau lưng cô vừa bao giờ.
Ban đầu, Cầm Du có chút giật mình nhưng rất nhanh cô đã lấy lại vẻ bình tĩnh.
Diệp Hải Lâm nhìn Cầm Du chợt nở nụ cười quỷ dị, dần ép cô sát vào chiếc xe của anh ta phía sau.
- Chị dâu, đang bầu bí sao lại mò đến đây rồi? Nếu để cho anh trai biết, chắc anh ấy lo lắng cho chị lắm.
- Vậy… Tôi về đây!
Vừa mới quay người thì Diệp Hải Lâm vươn tay ra chặn đứng trước mặt cô. Anh ta tuy bề ngoài vẫn tỏ ra hòa nhã nhưng lời nói bắt đầu có sự biến đổi.
- Giao cuộn băng ra rồi muốn đi đâu thì đi! Chị dâu tưởng tôi là đồ ngu sao mà để cho chị đi dễ dàng như thế?
- Diệp Hải Lâm, tôi không biết anh đang nói gì?
- Chị dâu, chị hãy nhớ chị đang mang bầu đấy. Hoặc là tự chị khôn hồn giao cuộn băng ra. Hoặc để tôi dùng vũ lực cướp lại!