Dưới sự thúc ép của quản gia, Cầm Du chỉ đành tạm biệt ông bà nội mà trở về Diệp Gia. Không những cả cô mà còn có cả Tiêu Nghi Hân và Diệp Lục Nam cũng trở về cùng. Trước khi cô lên xe, Cầm Nghị đã nắm lấy tay cô nhất định sẽ tìm thấy Diệp Lục Bắc. Nhưng Cầm Du chỉ lạnh nhạt gật đầu.
Khi thấy Tiêu Nghi Hân cũng mở cửa ngồi vào xe mình, hai hàng lông mày của Cầm Du lập tức nhíu lại.
- Chuyện gì đây? Tiêu Nghi Hân.
- Chị muốn ngồi chiếc xe này. Nếu em dâu không phiền, có thể cho chị ngồi chung không?
- Tôi thấy phiền!
- Cô…
Tiêu Nghi Hân thật sự không ngờ ở trước mặt mọi người mà Cầm Du không có nể nang gì. Chiếc xe này đương nhiên là Tiêu Nghi Hân biết nó là chiếc xe nào.
Đó chính là chiếc xe của ông cụ Diệp hay đi, ngay ở đầu xe còn có ký hiệu riêng của Diệp Gia. Có tiền chưa chắc đã mua được chiếc xe này. Cũng có thể nói, chiếc xe này quyền lực như thế nào. Tiêu Nghi Hân muốn được ngồi trên con xe này để cho mọi người có thế ngước mắt mà ngưỡng mộ cô ta.
Hiếm có dịp ông cụ Diệp lại đem xe của mình đến đón cháu dâu thì đương nhiên cô ta phải tranh thủ cơ hội.
- Em dâu à, em đừng hẹp hòi vậy chứ? Chỉ là chị muốn ngồi một chút thôi. Em xem, em đang mang bầu, chị cũng đang mang thai, em nên thấu hiểu cho chị chứ?
- Tôi thấu hiểu cho cô thì ai thấu hiểu cho tôi? Tôi đã nói rồi, tôi không muốn ngồi cùng cô!
- Vậy đằng sau có nhiều xe lắm. Em có thể sang xe khác ngồi.
Hai tay của Cầm Du lập tức nắm chặt lại. Cô chưa từng thấy ao mặt dày như Tiêu Nghi Hân cả. Rõ ràng đây là xe quản gia đến đón cô vậy mà cô ta ngang nhiên ngồi vào. Cầm Du định không chấp vặt với Tiêu Nghi Hân nhưng chợt cô lại nhìn thấy ký hiệu bắt mắt trên chiếc xe này thì lập tức thay đổi ý định.
Tiêu Nghi Hân muốn ngồi chiếc xe này về. Tiếc rằng cô tụt hứng rồi, không muốn để cho cô ta ngồi nữa.
Chính vì vậy, Cầm Du cúi xuống, nắm chặt lấy cánh tay của Tiêu Nghi Hân, một mạch kéo cô ta ra khỏi xe mà không hề nể nang gì.
- Cầm Du! Cô bị điên à? Cô…
Tiêu Nghi Hân không ngờ sức lực của Cầm Du lại lớn như vậy. Cô lập tức nhìn Tiêu Nghi Hân bằng ánh mắt cảnh cáo. Tay nắm chặt tay cô ta, dường như muốn ghim thẳng móng tay dài của mình vào tay cô ta vậy.
Bị nắm đau, Tiêu Nghi Hân muốn dứt ra nhưng không thể nào dứt được. Khí thế của Cầm Du khiến cho Tiêu Nghi Hân không rét mà run.
- Tôi là nữ chủ nhân của Diệp Gia! Còn cô là cái thá gì mà dám ngồi lên chiếc xe này? Tiêu Nghi Hân, không phải tôi không muốn xử lý cô, chỉ là tôi không muốn chấp nhặt với cô mà thôi. Tốt nhất đừng chạm đến giới hạn của tôi! Nếu không số phận cô còn thảm hơn cả Lý Tiểu Mân đấy!
Nhắc đến Lý Tiểu Mân, Tiêu Nghi Hân cũng biết một vài thông tin. Có điều, cô ta không biết tại sao Lý Tiểu Mân lại ngồi tù. Thật không ngờ lại là do Cầm Du tống cổ cô ta vào đó.
Từ trước đến nay, Tiêu Nghi Hân chưa từng chứng kiến bộ mặt này của Cầm Du. Trong tiềm thức của cô ta, Cầm Du tuy giỏi nhưng lại rất nhát gan, còn không dám hại cả 1 con kiến. Thật không ngờ, Cầm Du của hiện tại khiến Tiêu Nghi Hân phải nhìn bằng con mắt khác.
Diệp Lục Nam vừa từ trong nhà xách đồ ra thì thấy một khung cảnh này thì vội vàng chạy đến.
- Có chuyện gì thế?
Tiêu Nghi Hân lập tức thay đổi sắc mặt, trở lên đáng thương rồi lao đến ôm lấy Diệp Lục Nam kể lể.
- Lục Nam, em chỉ muốn ngồi trên chiếc xe đó thôi… Thật không ngờ em dâu lại ra tay cào xước tay của em.
Vừa nói, Tiêu Nghi Hân vừa giơ cánh tay bị Cầm Du nắm chặt đỏ ửng lên.
Diệp Lục Nam tuy rằng biết là Tiêu Nghi Hân cố tình nhưng trước mặt nhiều người anh ta không thể bênh vực Cầm Du được. Chính vì vậy, Diệp Lục Nam chỉ quay sang nói với Tiêu Nghi Hân.
- Ra xe phía sau ngồi. Để cho em dâu ngồi xe đấy.
- Nhưng chiếc xe đấy rất êm. Thật sự em rất muốn ngồi… Vả lại, em cũng chỉ nghĩ cho con của chúng ta thôi…
Diệp Lục Nam nhìn Tiêu Nghi Hân bằng ánh mắt cảnh cáo nhưng cô ta chẳng để anh ta vào mắt.
Cầm Du nhìn thấy một màn này thì rất ngứa mắt. Ngay khi Diệp Lục Nam định lên tiếng, cô đã nói luôn.
- Anh Lục Nam, anh quản vợ anh cho tốt. Tránh để chị dâu chọc đến em nữa. Hiện tại chồng em không có ở đây, em cũng đang rất bực trong người. Vì vậy, nếu vợ anh còn cứ thích gây sự nữa. Em không biết bản thân sẽ làm ra cái loại chuyện gì đâu!
Nói rồi, Cầm Du ngồi vào xe rồi đóng cửa lại. Tiêu Nghi Hân muốn tiến lên thì bị quản gia bước đến chặn lại.
- Cô Nghi Hân, chiếc xe này là Diệp lão gia cho phép tôi đem đến đây đón cháu dâu của ông ấy. Chính vì vậy, cô đừng làm khó tôi nữa.
- Tôi không phải cháu dâu của ông nội sao? Vì cái gì mà Cầm Du được ngồi mà tôi lại không được ngồi?
Quản gia nghe xong cũng chỉ cười nhẹ.
- Ý của Diệp lão gia là đón cháu dâu, nữ chủ nhân của nhà họ Diệp thưa cô.
Một câu nói khiến cho Tiêu Nghi Hân không thể nói gì thêm. Diệp Lục Nam cau mày, lập tức nắm tay kéo Tiêu Nghi Hân ra chiếc xe phía sau ngồi. Vừa nãy anh nhìn thấy ánh mắt của Cầm Du nhìn anh chỉ có sự chán ghét.
Tất cả là tại Tiêu Nghi Hân mà ra. Vừa ngồi vào trong xe, Diệp Lục Nam đã cho Tiêu Nghi Hân một cái tát khiến cô ta sững sờ còn chưa kịp hiểu chuyện gì.
- Lục Nam… Anh…
- Tiêu Nghi Hân, cô muốn chọc đến giới hạn của tôi đến vậy sao? Tôi đã nói với cô những gì cô quên rồi à? Tốt nhất đừng có lấy đứa bé ra mà nói với tôi! Chỉ cần thêm 1 lần nữa, cô cũng không cần giữ lại đứa bé trong bụng cô đâu!
- Diệp Lục Nam! Tại sao anh lại có thể như vậy chứ? Đứa bé trong bụng em mới là con của anh, còn đứa bé trong bụng của Cầm Du chính là con của Diệp Lục Bắc đấy!
- Thì sao? Đối với tôi, đứa bé được sinh ra từ bụng cô dù có hay không cũng không quan trọng! Cô… Liệu mà sống cho tôi!