Khi có được sự đồng ý của Diệp Lục Bắc, Cầm Du liền nhanh chóng đến chỗ phòng chứa thi thể của Giang Niên xem qua.
Khi pháp y mở tấm vải trắng kia ra, Cầm Du phải cố lắm mới không nôn hết ra. Quả thật, nhìn Giang Niên trong cái bộ dạng này… Cô cũng cảm thấy không nỡ… Dù sao, trước đây, cô đã cùng anh ta có một khoảng thời gian sống chung. Anh ta bị như vậy, cũng là do anh ta mà ra.
Nhưng, ai mới là người giết anh ta chứ?
Trong khi Diệp Lục Bắc đi ra ngoài nói chuyện với luật sư riêng thì Cầm Du đi trước cửa phòng chứa xác đứng đợi. Chắc cảnh sát đã thông báo cho ba mẹ Giang Niên về chuyện này rồi. Cứ nghĩ đến sự đau khổ của ba mẹ Giang Niên, cô lại thấy tự trách bản thân.
Quả thật, họ đối với cô rất tốt. Từ nhỏ đến bây giờ coi cô như con gái mà đối xử. Thậm chí, nhiều lúc còn hơn cả con gái…
Đang trong lúc suy nghĩ, có hai người cảnh sát trẻ tuổi đi đến. Chắc do không biết Cầm Du chính là vợ của Diệp Lục Bắc nên thản nhiên bất bình.
- Vị Diệp tiên sinh đó tưởng bản thân có quyền, có tiền nên muốn làm gì thì làm hay sao? Ở hiện trường đâu đâu cũng là dấu vân tay của anh ta. Không những thế, thanh sắt đánh nạn nhân cũng có, lại không có bất kỳ chứng cớ ngoại phạm nào mà vẫn được bảo lãnh ra ngoài.
- Chú không biết sao? Anh ta có họ hàng với Cục Trưởng Cục cảnh sát, thân phận như vậy đương nhiên làm sao có thể ngồi tù được.
- Chẳng lẽ cứ để chuyện này thế sao? Tôi nghĩ hung thủ chắc chắn là anh ta mà thôi.
- Nói nhỏ thôi, kẻo đến tai cấp trên thì lại gặp rắc rối.
Cuộc nói chuyện của hai người cảnh sát lọt vào tai của Cầm Du. Vì cuộc nói chuyện này, khiến cô bắt đầu tỏ ra hoài nghi. Nhưng, cô vẫn có cảm giác là Diệp Lục Bắc vô tội. Hắn không thể nào giết Giang Niên được… Không thể có chuyện đó.
Bỗng điện thoại của Cầm Du đổ chuông. Cô vội lấy máy ra nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của ba cô.
- Tiểu Du, ba nghe nói là Giang Niên bị ai đó đẩy ngã từ sân thượng xuống đúng không? Ba mẹ của thằng bé đang ở nhà mình. Họ muốn gặp nó nhưng phía cảnh sát không cho mà bảo là đang cần điều tra…
- Con đang ở chỗ thi thể của Giang Niên đây.
Nghe thấy Cầm Du nói vậy, bà Giang vội vàng đi đến xin ba Cầm được nói chuyện với cô. Ba Cầm liền đưa điện thoại thoại cho bà Giang. Vì quá nghẹn ngào, mãi lúc lâu sau bà mới nói được.
- Tiểu Du… Khi nào… Cháu biết được thủ phạm là ai thì nhớ nói cho bác đầu tiên được không? Bác biết con trai bác đã làm tổn thương cháu rất nhiều, nhưng… Cháu hãy hiểu cho phận làm mẹ của bác. Bác xin cháu…
- Dạ được. Bác yên tâm. Có chuyện gì cháu sẽ gọi điện thông báo với bác đầu tiên.
Trấn an bà Giang một lúc lâu, cuối cùng Cầm Du thở dài mà tắt máy.
Chợt, cô như phát hiện ra chuyện gì đó liền nhìn vào trong căn phòng trước mặt. Cảnh sát đã cấm người nhà đến nhận thi thể của Giang Niên để điều tra. Vậy… Vì lí do gì mà cô có thể lại ở đây?1
Sắc mặt Cầm Du chợt khó coi ngồi sụp xuống. Đúng lúc này, Diệp Lục Bắc trở lại. Hắn hớt hải chạy đến đỡ lấy Cầm Du rồi ôm cô vào lòng.
***
Những ngày tiếp theo, Cầm Du trở lại bệnh viện. Còn cảnh sát thì vẫn tiếp tục điều tra về vụ của Giang Niên.
Cho đến khi bác sĩ xác định cô có thể xuất viện thì Cầm Du mới chính thức được về nhà để tĩnh dưỡng.
Lý Tiểu Mân xuất viện trước cô. Khi cô vừa mới xuống xe thì cô ta đã ôm con đứng ở trước cửa lớn tươi cười nói.
- Chị dâu, cuối cùng chị cũng về rồi. Sức khỏe của chị thật là yếu kém. Nằm viện lâu như vậy chắc buồn chán lắm.
Cầm Du còn chưa kịp nói thì Diệp Lục Bắc ở phía sau tiến lên, nhìn Lý Tiểu Mân bằng ánh mắt như muốn giết người. Cô ta bị dọa cho sợ hãi lập tức cũi mặt xuống, nụ cười trên môi cũng cứng lại.
- Mới đẻ thì tốt nhất lo chăm con cho tốt, đừng lo chuyện bao đồng! Vợ tôi thế nào cũng không đến lượt cô nói!
Tố Niệm từ bên ngoài đi ra, vui vẻ nắm lấy tay Cầm Du rồi dìu cô vào bên trong. Mặc dù cô đã không sao rồi nhưng vì mẹ chồng cô quá cẩn thận nên cô không dám từ chối. Vừa đi, Tố Niệm vừa nói.
- Lục Bắc, Cầm Du, gia đình chúng ta mới có thêm thành viên mới. Mẹ mong hai đứa sẽ thấy vui khi gặp được vợ chồng Lục Nam.
- Mẹ nói cái gì?
Diệp Lục Bắc hoàn toàn bất ngờ trước câu nói của mẹ mình. Mấy ngày nay hắn bận ở công ty giải quyết công việc, lại còn lui đi lui lại ở bệnh viện để chăm sóc cho Cầm Du nên hắn hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Tố Diệp vẫn không hề phát giác ra sự khác thường của Diệp Lục Bắc. Bà đơn giản chỉ nghĩ rằng hắn quá ngạc nhiên mà thôi.
- Hôm kia, ba mẹ đã đến gặp hai vợ chồng đã nuôi dưỡng Lục Nam. Mẹ đã nói chuyện với họ và hỏi ý kiến của Lục Nam. Anh trai của con đã đồng ý chuyển về đây ở cùng mẹ, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải về chỗ ba mẹ nuôi.
Khi Tố Niệm vừa dứt câu. Diệp Lục Nam và Tiêu Nghi Hân đúng lúc đi ra ngoài. Cầm Du chẳng chẳng có hứng với chuyện của mấy người này. Cô giật nhẹ tay áo của Diệp Lục Bắc ra hiệu. Hắn biết ý liền xin phép mẹ đưa Cầm Du trở về phòng mình.
Có điều, quản gia lại vội chạy đến thông báo.
- Cậu Lục Bắc, phòng của cậu giờ chuyển sang bên phía Đông…
- Sao phòng tôi lại ở phía Đông? Từ trước đến nay, tôi đã nói là rất ghét những ai vào phòng tôi rồi chạm vào đồ của tôi cơ mà?
Tiêu Nghi Hân liền tiến lên, vội giải thích.
- Xin lỗi, cơ thể của chị vốn yếu nên cần sống trong ánh sáng. Mà căn phòng của em là căn phòng duy nhất có điều kiện tốt… Vì vậy… Chị mới xin mẹ đổi phòng… Chị xin lỗi…
Tố Niệm không nghĩ nhiều nên nói.
- Lục Bắc, cơ thể của Nghi Hân không tốt thật. Hay hai đứa chịu khó sang phòng mới được không? Dù sao cũng có rất nhiều phòng cho hai đứa. Có mẹ ở đây, mẹ sẽ chăm sóc tốt cho Cầm Du.
Cầm Du không thể nghe thâm bất cứ điều nào nữa. Cứ tưởng lấy chồng rồi sẽ được yên ổn chứ? Một Lý Tiểu Mân đã khiến cô đau đầu rồi. Giờ lại thêm Tiêu Nghi Hân nữa… Đây là người bạn thân của cô. Nhưng, cô ta đã phụ cô mà gạt cô. Cầm Du là 1 kiểu người cố chấp nên chỉ cần gạt cô một lần thôi thì cô sẽ không tha thứ cho người đó.
Lúc này Diệp Lục Nam mới nhìn về phía Cầm Du. Anh ta đương nhiên hiểu vì sao cô lại không vui như vậy. Chính vì thế mà anh ta kiền quay sang nói với Tiêu Nghi Hân.
- Lên dọn đồ sang phòng khác. Đấy là phòng của Lục Bắc với vợ em ấy! Ai cho em tự ý quyết định mà không hỏi ý kiến anh?
- Em…
Diệp Lục Bắc nhìn về phía của Cầm Du. Hắn biết cô đang khó chịu. Hắn muốn cho cô một cuộc sống vui vẻ, tâm trạng thoải mái để dưỡng thai. Có điều, nhà họ Diệp bây giờ không phải là nơi lý tưởng để cho cô ở lại rồi.
Chính vì thế, Diệp Lục Bắc dứt khoát nắm lấy tay của Cầm Du. Nhìn về phía của Diệp Lục Nam và Tiêu Nghi Hân.
- Thôi khỏi! Hai người cứ ở căn phòng đấy. Tôi và vợ mình sẽ chuyển ra ngoài ở cho thoải mái! Căn phòng có mùi của người ngoài, tôi không quen!