CHƯƠNG 32: BỐ CON SỢ LẮM
Đêm, rất yên tĩnh.
Trong phòng đọc sách, Tư Đồ Thận ngồi trên chiếc ghế, chăm chú nhìn vào bản vẽ đang đặt trên bàn, những dẫu tích màu đỏ là do anh vừa đánh dấu, nhưng lại chưa nghĩ ra phải sửa như thế nào.
Anh dựa ưỡn người về đằng sau, chiếc ghế cũng trượt theo, ngước đầu nhìn lên đồng hồ, lúc này đã là mười giờ bốn mươi phút.
Bình thường ngoài việc kêu gọi mời thầu, thì anh đảm nhận nhiều nhất là công việc thiết kế, bây giờ Tần Tô nằm viện, hiện trường cũng cần anh phải chạy đi chạy lại, dường như anh cần phải phân thân vậy. Không thể không nói rằng, thiếu đi cô, một mình anh chịu quá nhiều vất vả.
Tư Đồ Thận đứng dậy, định đi xuống lầu đun một ấm cà phê để lấy lại tinh thần, cửa phòng sách mở ra, nhưng bất ngờ nhìn thấy trước cửa có một vật thể gì đó.
Anh giơ chân đá đá nhẹ vào vật thể đó.
Thì ra đó là Châu Châu đang ốm lấy đầu gối co ro ngồi đó, cậu bé ngẩng đầu lên, ánh mắt tỏ ra sợ hãi, giống như bị một ai đó đang dọa nạt.
“Sao vẫn chưa ngủ à.” Tư Đồ Thận mở miệng nói, cặp lông mày hơi nhíu lại.
Đứng một hồi, anh không biết phải chăm sóc con trai mình thế nào, chẳng thể nào học được cách an ủi, ấm áp.
“Bố, con không ngủ được, mà con... ... một mình con sợ lắm.” Cậu bé lắc lắc đầu, giọng nói ngày càng nhỏ dần.
Bình thường mỗi tối đều là Tần Tô nằm cùng đợi cho đến khi cậu bé đi vào giấc ngủ, nếu Tần Tô đi làm về muộn hoặc đi công tác, thì cô giúp việc sẽ là người ở bên cạnh cho đến khi cậu ngủ. Bây giờ Tần Tô phải nằm viện, cô giúp việc thấy Tư Đồ Thận ở nhà, nên cũng đã về nhà từ sớm.
Tư Đồ Thận nhìn con trai trong bóng tối lờ mờ, môi khẽ mấp máy, lúc lên tiếng, ngữ khí có chút gì đó vô vọng, “vậy phải làm thế nào thì mới ngủ được?”
Tiểu Châu Châu lại ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh dè chừng nói,“ ồ... ...bố, bố có thể kể truyện cho con nghe được không? mỗi tối mẹ đều kể cho con nghe một câu truyện, nghe một lúc là con ngủ liền.”
Nhìn cậu bé với ánh mắt buồn rầu, tưởng rằng anh sẽ từ chối nó, nhưng một giọng nói rất nhỏ đã được cất lên “uhm“.
Tư Đồ Thận bước tới phòng ngủ của con, chân anh dài, hai ba bước đã tới nơi, nhưng phát hiện ra cậu bé vẫn ngồi im ở đó, anh quay người lại, thần sắc có chút thay đổi.
“Sao vẫn ngồi đấy thế?”
“Bố... ...chân còn bị tê rồi... ...”
Tiểu Châu Châu lo lắng nhìn bố, giọng nói đáng thương, cậu cố gắng đứng dậy như một chú nghé con vừa mới được sinh ra, sau khi đứng dậy, hai chân của cậu vẫn còn run run, sau đó hai cánh tay bé nhỏ giang rộng---nó muốn anh ôm lấy nó.
Lúc này, Tư Đồ Thận đứng sững một chỗ.
Tần Tô mang bầu, anh là người biết sau cùng, cũng hiểu rằng đứa con này chính là yếu tố quyết định cuộc hôn nhân của anh. Có lúc anh đã thậm chí nghĩ rất độc ác, nếu như không có đứa con này, thì anh và Vũ Đồng đã... ...
Nhưng còn trách được ai chứ, tuy là Tần Tô chủ động mời, nhưng người phối hợp lại là anh, sung sướng cũng là anh.
Con trai vừa mới được năm tuổi, nhưng trong ký ức, thực sự anh rất ít ôm nó vào lòng. Cho dù là khi con trai vừa mới chào đời, anh giống như một con hổ, chỉ đứng đó nhìn, tuy rằng rất nhiều lúc chỉ có hai bố con, nhưng anh vẫn không một lần chủ động đưa tay ra ôm.
Khi anh đi công tác trở về, vừa bước vào cửa nhà anh đã nhìn thấy đứa bé vừa mới chập chững bước đi những bước chân đầu đời, nó đi về phía anh, đôi tay đôi chân bé nhỏ cứ vung vảy bước đi, gần tới nơi cậu bé như sắp ngã, anh đã nhanh như một mũi tên phi lên ôm lấy đứa bé.
Sau lần đó, cái cảm giác được ôm một sinh linh bé nhỏ vào lòng anh không còn có cảm nhận và hình dung ra nữa. Cho nên từ đó về sau anh đều từ chối đón nhật cảm giác đó.
Cuối cùng, Tư Đồ Thận đã cúi thấp người xuống, ôm lấy con trai của mình còn đang đứng run rẩy ở đó. Cậu bế đưa hai tay ôm lấy cổ anh, ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay của anh.