CHƯƠNG 42: CÓ CHÚT MẤT MẶT?
Sáu năm kết hôn, rất nhiều phương diện cô rất hiểu anh, nhất là ở phương diện đó.
Tư Đồ Thận không trả lời, ánh mắt nhìn cô càng lúc càng đỏ lên.
Tần Tô bất chợt kêu lên, dường như nhớ ra gì đó, tay giữ phần bụng phải phía dưới, “ Suýt nữa quên mất, hai ngày trước vết thương bị hở, bác sĩ dặn nhất định không được vận động mạnh, nếu không lại bị hở lần nữa thì sẽ nguy hiểm!”
“ Làm thế nào đây?” Cô nhìn anh, vô tội hỏi.
“ Tôi không nói là muốn làm.” Tư Đồ Thận rất khó khăn mới bật ra được câu nói từ trong lồng ngực, giọng nói cố gắng bình thường.
“ Ồ.” Tần Tô chớp chớp mắt.
Không chịu được ánh mắt của cô, người đàn ông đứng dậy, cơ thể hơi cứng đi ra phía phòng khác.
“ Nếu như anh muốn, lại sợ chạm phải vết thương, khi làm em sẽ luôn ở bên trên cũng được.”
Sau lưng, có giọng người phụ nữ nụng nịu lấy lòng đuổi theo.
Bước chân Tư Đồ Thận không dừng lại, thậm chí có chút nhanh hơn, dường như như thế mới có thể chứng minh anh không hề muốn cô.
Đi ra khỏi phòng khách, đi lên đến cầu thang tầng hai, bước chân người đàn ông mới chầm chậm dừng lại, hơi nghiêng người, ánh mắt nhìn xuống phía lầu dưới.
Nếu như......
Bây giờ anh lại nói muốn, có phải có chút mất mặt không?
Bảy giờ, ánh nắng ban mai hắt vào.
Trong bếp, Tần Tô vừa hâm nóng sữa bưng ra, lại cho thêm chút nước lạnh vào trong bát có trứng gà vừa luộc, một lát sẽ dễ bóc hơn.
“ Châu Châu, đã đánh răng rửa mặt xong chưa?” Cô đi ra, nhìn con trai đã ngồi trên ghế ăn.
“ Rồi ạ!” cậu nhóc nói, rồi nhe hàm răng đều trắng tăm tắp cho mẹ nhìn.
“ Ngoan quá, con nhà ai mà nghe lời được như Châu Châu nhà mình chứ.” Tần Tô bước lên cưng nựng hai má của con trai, mở lời khen ngợi.
Cậu nhóc đang đón lấy cốc sữa, rất đắc ý trả lời, “ Không có đâu, Châu Châu đại bảo bối chỉ có một thôi!”
Tần Tô không nhịn được nhìn cậu cười, khi đang bóc trứng cho vào đĩa của cậu, bảo cậu chấm chút đường ăn.
Cầu thang chuyển đến tiếng bước chân, hai mẹ con không hẹn mà gặp nhìn theo.
Không biết có phải cảm nhận được gần đây thái độ của bố đối với cậu thay đổi hơn chút, Tiểu Châu Châu cũng mạnh dạn hơn rất nhiều, từ trên ghế ăn nhảy xuống, chạy đến chỗ bố.
“ Bố, bố có muốn cùng ăn sáng với mẹ và con không?”
Tư Đồ Thận cúi đầu, nhìn đứa trẻ đang giữ lấy quần mình, mắt hơi nheo lại.
“ Bữa sáng đều là mẹ làm, ngon hơn bữa sáng bên ngoài 100 lần! Nếu không tin, bố có thể nếm thứ!” Cậu nhóc bắt đầu quảng cáo, hy vọng có thể lay động anh.
Tần Tô cũng vẫn nhìn hai bố con, khi cô nhìn thấy khóe môi người đàn ông khẽ động, lời từ chối sắp bật ra, cô quả thật không đành lòng nhìn biểu cảm thất thểu của con trai.
“ Ai ya!” tay cô chống bên bàn ăn, còn tay kia chống vào sau lưng, suýt soa kêu đau một tiếng.
Cô cụp mắt tiếp tục phát huy khả năng diễn, nhưng ánh mắt lại vẫn nhìn về phía người đàn ông đáng có chút đắn đo đó.
“ Được.” Một chút áy náy nhẹ trào dâng, Tư Đồ Thận nuốt lời từ chối vào.
“ Mẹ, bố cũng muốn cùng ăn sáng với chúng ta, mẹ mau lấy bát đũa cho bố đi!” Cậu nhóc vừa nghe, khóe miệng cười vui sướng sắp ngoạc đến tận tai, hào hứng gọi.
“ Được được, mẹ biết rồi.” Nhìn nụ cười trên mặt con trai, Tần Tô cũng cười theo.
Khi quay vào bếp, cô tự thầm nói: Được thôi, coi như cô bỉ ổi!
Bánh mỳ vừa nướng xong, món trứng ốp la vàng thơm và xúc xích, còn có thêm cháo gà, sữa nước quả ép cũng bày ở đó, khiến Tư Đồ Thận bình thường khoong ăn sáng, dạ dày cũng bị lay động.
Cậu nhóc không hề ồn ào, ngoan ngoãn ngồi ăn, chầm chậm nhai, tóp tép trong miệng, thi thoảng nhìn nhìn mẹ, rồi lại nhìn bố, cười ngốc nghếch.
Ngoài ở nhà ông bà, đây là lần đầu tiên một nhà ba người đúng nghĩ cùng ngồi ăn cơm, có chút lạ, nhưng cũng có chút ấm áp.