Chồng, Ngoan Ngoãn Nghe Lời!

Chương 46: Chương 46: CÒN CƠM KHÔNG?




CHƯƠNG 46: CÒN CƠM KHÔNG? “ Cô......kết hôn rồi?” Dịch Giang Nam mới nhìn sang cô, giọng nói có chút ngập ngừng.

“ Đúng thế.” Tần Tô chớp chớp mắt, gật đầu.

Có được câu trả lời khẳng định của cô, Dịch Giang Nam nheo mày, cũng không nói gì, không biết đang nghĩ gì.

“ Sao thế?” Thấy anh im lặng không nói, Tần Tô không hiểu hỏi.

“ Ồ, không có gì, chỉ là không ngờ.” Dịch Giang Nam định thần lại, cười nói.

Người như anh trước nay không phải là người nhiều chuyện, cho nên hồi đầu khi cô tìm đến, anh mặc dù cũng hiểu đôi chút, nhưng cũng chỉ là hiểu cô trên phương diện công việc, không đề cập đến cuộc sống riêng. Cho đến hôm nay biết cô kết hôn, không hiểu sao, đáy lòng anh trào dâng chút tiếc nuối.

“ Tôi đã 28 rồi, nếu như chưa kết hôn, thì chính là gái ế rồi, không gả được nữa!”

“ làm gì có chuyện đó.” Dịch Giang Nam lắc đầu cười.

Lúc này là giờ tan học, thi thoảng có học sinh tiểu học đeo cặp đi qua, hai ba nhóm nắm tay nhau, nô đùa nhau, tiếng nói nhi đồng giòn tan vang lên.

Dịch Giang Nam lái xe chậm lại, cẩn thận nhìn đường.

Đi qua một trường tiểu học, Tần Tô chỉ tay về tòa nhà màu xanh trắng phía trước, “Anh cho tôi xuống phía trước, con trai tôi học ở trường mẫu giáo đó.”

“ Được.” Dịch Giang Nam sững lại, gật đầu.

Chiếc xe dừng lại, Tần Tô vừa tháo dây an toàn, khi cửa xe còn chưa kịp đóng lại, đứa trẻ đứng bên cạnh cô giáo ngoài cửa đã lao lên.

“ mẹ, mẹ.......” Tiểu châu Châu đôi mắt tinh nhanh nhìn thấy cô.

Tần Tô vội cúi người xuống, gỡ chiếc balo màu bộ đội trên lưng con trai xuống, áp sát mặt vào đôi má của cậu.

“ Đây là con trai cô?”

Tiểu Châu Châu đang rung rung cánh tay cô đòi bế, một bên có tiếng cửa xe đóng lại, giọng người đàn ông vang lên.

Tần Tô nghiêng đầu nhìn Dịch Giang Nam đang vòng qua chiếc xe bước đến, cười gật đầu, sau đó xoa xoa chiếc đầu của con trai, “ Châu Châu, đây là chú Dịch, mau chào chú.”

“ Cháu chào chú Dịch!”

Cậu nhóc nghe lời, lập tức khom lưng 90 độ, ngoan ngoãn chào hỏi.

Đứa trẻ ngước mắt nhìn mình, vừa lễ phép lại khiến người khác có thiện cảm, Dịch Giang Nam quỳ người xuống, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng nhất, “ Chào cháu, bạn nhỏ Châu Châu!”

“ Mẹ, con đói rồi, mẹ đồng ý buổi tối đi ăn lẩu, bao giờ đi ạ?” Tiểu Châu Châu chỉ chăm chăm đến món ăn, bắt đầu lắc lắc tay mẹ.

“ Ăn lẩu phải không? Tôi cũng đột nhiên rất muốn ăn. Tần Tổng, có thể dẫn thêm tôi không?” Dịch Giang Nam nói vào, nheo mày cũng nhìn về phía cô.

Tần Tổng do dự một lát, nể mặt anh, gật đầu. “ Được thôi.”

Cơm tối đã đặt trước số người, có thể đi thẳng đến chỗ ăn, lúc gần lên xe, Dịch Giang Nam đặt chiếc làn ra cốp xe phía sau, lại lấy ra lọ xịt mùi phịt khắp xe một lượt, mới cười để hai mẹ con ngồi vào.

Tần Tô ngạc nhiên, vì sự cẩn thận và quan tâm của anh.

Thứ bảy, trời đã tối, trong khu chung cư vẫn còn rất nhiều người đi bộ.

Tư Đồ Thận đi thang máy lên lầu, sau khi vào cửa thay dép đi trong nhà, cởi áo khoác ngoài ra.

“ Uhm được, Hà tổng....đúng, dựa vào chất lượng của đợt hàng đó sớm nhất.......”

Trong phòng ăn, có người đứng bên cửa sổ quay lưng lại với anh. Mặc chiếc váy liền màu đen không tay, để lộ hai cánh tay trắng ngần, đường nét rõ ràng, qua ánh đèn, Tư Đồ Thận thậm chí có thể nhìn rõ tầng lông tơ mượt trên da cô.

Anh nhìn, có chút thất thần.

Đến nỗi, khi bóng dáng đó quay người lại, ánh mắt anh né tránh đột ngột không kịp đề phòng.

“ Ồ.” Tần Tô cầm điện thoại, không hiểu chớp mắt nhìn anh.

“ Khụ.” Tư Đồ Thận giơ nắm đấm kề gần môi, ho một cách không tự nhiên.

Ngay giây sau đó, giấu đầu hở đuôi càng khiến giọng nói lạnh hơn, “ còn cơm không?”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.