Chồng, Ngoan Ngoãn Nghe Lời!

Chương 48: Chương 48: KHÔNG MUỐN MẸ BẬN TÂM




CHƯƠNG 48: KHÔNG MUỐN MẸ BẬN TÂM Ngày hôm sau.

Không biết có phải vì tối qua ăn quá no không, anh ngủ cũng rất đẫy giấc, khi tỉnh dậy cảm thấy toàn thân thoải mái. Hôm nay thứ bảy, anh cũng không cần phải đi làm, nghĩ cả buổi chẳng muốn đi đâu, ở suốt trong phòng sách.

Lúc nghỉ, anh xuống lầu rót nước, khi đi được một nửa, nhìn thấy một bóng nhỏ bé trong phòng khách, hai cánh tay ngắn ôm lấy đầu chống lên đầu gối, nhìn bộ dạng buồn bã ỉu xìu, tâm trạng không tốt lắm.

“ Châu Châu, con mau mặc quần áo vào, đợi cô quét dọn bếp xong, chúng ta phải đi đến bể bơi, nếu đến muộn huấn luyện viên sẽ nói đó!” trong bếp, chuyển đến giọng nói của cô giúp việc.

“ Vâng, con biết rồi.” Cậu nhóc không ngẩng mặt, uể oải.

Rót đầy cốc nước, Tư Đồ Thận không lên lầu luôn, mà chuyển hướng đi vào phòng khách.

Anh bây giờ, càng ngày càng không có cách nào bỏ qua sự tồn tại của đứa trẻ này, thậm chí có lúc không kìm lòng được mà sát lại gần, sẽ thích tiếng nhi đồng vui vẻ gọi anh là bố, bố......

Bóng dáng cao lớn bước đến, Tiểu Châu Châu ngẩng đầu, vui được chút lại cúi đầu xuống.

“ Không thích bơi à?’ Tư Đồ Thận mở miệng hỏi.

“ Không phải.” Cậu nhóc lắc lắc đầu.

“ Không muốn đi?” Tư Đồ Thận tiếp tục hỏi.

“ ........” Cậu nhóc không lên tiếng, đầu cúi càng thấp hơn.

“ Rốt cuộc là vì sao?” Anh không kìm được cau mày hỏi.

Chiếc miệng nhỏ mấp máy, mãi cậu nhóc mới bật ra được, “ Thầy dạy bơi nhìn rất ghế, hơn nữa mỗi lần lên lớp, đều bắt bọn con cầm phao bơi, chẳng vui chút nào, con, con không thích......”

“ Con có thể bảo mẹ con, bảo mẹ hủy bỏ lớp bơi, hoặc là thay thầy dạy.” Tư Đồ Thận sau khi nghe xong, đưa ra phương án giải quyết.

 

Cậu nhóc lắc đầu, “ Nhưng.....con không muốn nói với mẹ, mẹ mỗi ngày đều rất bận rất mệt, con không muốn khiến mẹ bận tâm.”

Tư Đồ Thận nghe xong, chiếc cốc nắm trong tay chầm chậm giữ chặt lại.

Không phải sợ mẹ giận mà trách mình, mà là sợ mẹ quá bận quá mệt, còn phải lo cho mình.

Trên yết hầu động mấy lần, Tư Đồ Thận quỳ người xuống, ánh mắt chăm chú nhìn con trai. Anh im lặng một lúc, sau đó mới nói, “ Hay là thế này, mỗi tuần bố cũng đi bơi, lát nữa con đi cùng bố đến phòng tập của bố, bố sẽ dạy con, thế nào?”

Thứ bảy, trong công ty có bộ kế hoạch vẫn làm thêm, có điều cũng chỉ có thời gian buổi sáng, các nhân viên đã kết thúc rời đi.

Phòng làm việc, nữ trợ lý đưa mấy tập tài liệu cho cô, báo cáo đơn giản về thành quả của nhóm kể hoạch làm thêm.

“ uhm, đặt ở đây đi. Cô cũng về sớm đi.” Tần Tô đang làm tư liệu trên máy tính, không ngước mắt nói.

“ Vâng, Tần Tổng.” Nữ trợ lý gật đầu,nhưng lại không động, “ Tần Tổng..........”

“ Uhm?” Cô từ trên màn hình ngước mắt nhìn.

Nữ trợ lý lúc này mới từ từ nói: “ Tuần trước Thận Tổng có mở một chiếc thẻ rỗng, cho vào bên trong 50 vạn.”

“ Thẻ rỗng, 50 vạn?” động tác trên tay của Tần Tô cũng dừng lại.

“ Vâng.” Nữ trợ lý gật đầu.

Nghe xong, Tần Tô im lặng không lên tiếng, qua hai ba giây, cô mới lên tiếng dặn dò, “ Cô tra một chút, số tiền này động vào hay chưa. Nếu động rồi, thì chảy vào đâu.”

“ Vâng!” Nữ trợ lý lại gật đầu.

Ánh mắt lần nữa dừng lại trên màn hình, lực chú ý của Tần Tô không có cách nào tập trung được nữa.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.