Chồng, Ngoan Ngoãn Nghe Lời!

Chương 22: Chương 22: NHÀ CŨ




CHƯƠNG 22: NHÀ CŨ “Cộc cộc cộc---”

Trước khi tiếng gõ cửa vang lên, Tư Đồ Thận đang đứng bên cạnh cửa sổ, đưa mắt ra ngoài nhìn từng vầng mây trôi qua lại, sau khi đợi người bên ngoài cửa đi vào, anh quay người ngồi vào chiếc ghế đặt cạnh.

“Đây là phòng thiết kế nộp, nãy em có xem, nhưng có cảm giác có một vài chỗ chưa được vừa ý cho lắm, anh lúc nào rảnh xem lại xem, để tìm ra hướng thay đổi, đến lúc đó lại phải họp một lần nữa với thành viên tổ thiết kế.” Tần Tô ôm một tập tài liệu bước vào, lấy ra hai tập trong đó đưa cho anh.

“Uhm, để đó đi.” Tư Đồ Thận gật đầu lạnh nhạt.

“Khu nhà ở đơn thân cần xây dựng lại, hôm qua em đã ký với công ty của Hà Tổng rồi, em cũng đã tới đó xem, cảm thấy chất lượng tương đối tốt. Em định sau này tòa nhà đường sân bay cũng đển cho bọn họ làm.”

“Cái này anh quyết định là xong.”

“Với lại... ...” Tần Tô mở miệng, nhưng bỗng nhiên dừng lại.

Cô cúi đầu, đưa tay ra cầm lấy chiếc hộp giấy màu trắng cũng được đặt trên bàn, bên trên có in hình siêu nhân, là đồ chơi.

“Uhm?” Tư Đồ Thận nhíu mày nhìn cô.

Tần Tô mỉm cười, ngữ khí trong chốc lát đã nhẹ hẳn xuống, “ hôm nay là sinh nhật của Châu Châu, đến lúc đó anh tặng cho nó món quà này nhé, cứ cho đây là một việc em nhờ anh giúp, được không?”

Nhà cũ của Tư Đồ gia nằm ở một khu đất đắt đỏ cách xa thành phố, tuy nói là nhà cũ, nhưng kiến trúc thì không hề có một điểm cũ nào, trong vườn có trồng các loại cây và hoa, làm cho không gian nơi đây rất mát mẻ và thư thái.

Tần Tô cố gắn hoàn tất công việc, về sớm hơn hai giờ, khi đi qua tiệm bánh sinh nhật, mua một chiếc bánh sinh nhật xương xốp mà con trai thích ăn nhất, sau đó đi thẳng tới trường mẫu giáo đón cậu bé, cùng nhau tới nhà cũ.

Bình thường những lúc rảnh, hầu như hằng tuần cô đều đưa con trai tới đây một chuyến, bây giờ bắt đầu vào xuân, công ty cô có rất nhiều dự án, đi đến công trường cũng khiến cô mất rất nhiều thời gian, nên đã một tháng nay cô không quay lại đây rồi.

Trước cổng khu nhà có một bà cụ đang luyện thái cực quyền, mái tóc bạc trắng, sắc mặt hồng hào, mỗi một chiêu thức đều rất chuẩn xác, xuất quyền có gió, sau khi nghe thấy có tiếng xe, mới dừng hẳn động tác lại.

“Sao tới muộn thế, trời tối om rồi!” Bà cụ nhìn thấy cháu dâu đang bước từ trên xe xuống, vui mừng nói.

Tần Tô nghe thấy thế, ngẩng mặt lên nhìn xung quanh, quả nhiên trời đã tối rồi!

“Cụ, cháu và mẹ cháu đã đi nhanh nhất có thể rồi đấy ạ, tại chỗ này xa quá thôi!” Tiểu Châu Châu vừa bước xuống xe vừa thanh minh.

“Ồ ồ bảo bối của ta, mau lại đây cho cụ ôm nào, nhớ cháu chết mất thôi! mẹ cu cậu cũng đáng ghét lắm cơ, để cụ phải cách xa cháu bao nhiêu ngày như thế!” Bà cụ nhắc đến đưa cháu yêu quý, liền vui vẻ tươi cười.

Tối với những lời nói ấy, Tần Tô đã sớm tập luyện làm quen rồi, cô không quan tâm một lời lẽ nào cả, trên mặt thì luôn duy trì những nụ cười thường trực.

“Cụ ơi, cháu cũng nhớ cụ lắm!” Cậu bé ngon ngọt nói, vòng tay ôm lấy cổ, sau đó hôn một cái “chụt” lên má bà cụ.

“Cháu ngoan! đi nào, cụ đã mua cho cháu rất nhiều đồ ăn, giờ chúng ta đi lấy nhé, ăn không hết thì mang về nhà ăn!” Bà cụ chiều chuộng cháu trai nói, sau đó dắt cậu bé vào trong nhà.

“Bà ơi, Châu Châu nó... ...” Tần Tô đi đằng sau, muốn mở lời nhắc nhở. Cô không muốn Châu Châu ăn những đồ ăn vặt không có dinh dưỡng, cô sợ với sự chiều chuộng của cụ, thằng bé sẽ ăn nhiều những thứ đó.

Bà cụ vẻ mặt đột nhiên biến sắc quay lại lườm Tần Tô một cái, “Mẹ chồng của cô đang bận trong bếp đấy, còn không mau vào mà thể hiện đi, đứng đó giương mắt lên làm gì!”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.